Chương 93
Ngươi chính là bà ấy (2)
Hắn cầm một sợi dây màu đỏ trong tay, trên sợi dây màu đỏ treo một tấm sắt nhỏ có ba chữ Vô Cụ Doanh trên đó.
Trên cổ hắn còn có một sợi dây đỏ do bà bà đích thân đan cho hắn, bà bà nói, người khác đều nói đeo dây đỏ có thể trừ tà diệt hại, nhưng nào có chuyện tốt như vậy chứ.
Các đạo nhân của Dư Tâm Quán tu luyện ngàn năm cũng không thể dạy người khác trừ tà, tăng nhân của Tích Thanh Tự tu luyện ngàn năm cũng không thể dạy người khác diệt hại, một sợi dây đỏ thì có thể làm được sao?
Bà bà còn nói, như vậy cũng phải đeo, ngộ nhỡ thì sao.
Hơn mười năm trước, trước khi Vô Cụ Doanh xuất chinh.
Bà bà mất cả tháng trời mới tự tay dệt được hơn một nghìn hai trăm sợi dây đỏ rồi đích thân giao cho con trai cả của bà.
Bà nói để bọn trẻ đeo vào, có thể trừ tà diệt hại.
Con trai cả của bà, vị tướng quân Vô Cụ Doanh được vô số người kính mến kia cười nói: Mẹ, mẹ thật là mê tín.
Bà nói chỉ để đề phòng thôi.
Trước khi người mù chết, ông ta đã đặt sợi dây màu đỏ vào trong tay Lâm Diệp.
Người mù nói: "Tể Nhi, ngươi nhớ kỹ, những tráng sĩ không đáng chết của Vô Cụ Doanh đều chết trên chiến trường rồi, những kẻ đáng chết thì vẫn còn sống.”
Ông ta còn nói: Ta đáng chết, lão què đáng chết.
Người què nói rằng ông ta nhìn thấy sợi dây màu đỏ mà ngươi đeo trên cổ, chắc chắn là do mẹ của tướng quân làm.
Người què cũng nói rằng hậu nhân của Vô Cụ Doanh tới tìm chúng ta rồi, đã đến lúc chúng ta phải đi rồi.
Người mù hỏi người què: Ngươi có hạ thủ được không? Nếu hạ được, thì ngươi giết ta, ta hạ độc và trong rượu của ngươi, ngươi giết ta rồi thì uống rượu.
Người què nói, nếu lại ngửi thấy mùi máu tanh, có lẽ còn có thể tàn nhẫn ra tay.
Thế là, người mù nói với người què: Vậy ngươi hãy đi chuẩn bị đi.
Lâm Diệp nhìn sợi dây màu đỏ này, màu sắc không giống với sợi dây hắn đang đeo cho lắm, nó sẫm hơn và đã thành màu nâu rồi.
Có lẽ là do nó dính máu.
Người mù nói: "Tể Nhi, năm đó tướng quân và những người khác chết, chính là bị hãm hại, chỉ là ta cũng không biết chủ mưu là ai.”
"Khiếp Mãng Quân bọn ta thiên hạ vô địch, người Lâu Phàn biết đánh không lại bọn ta nên đã mua chuộc người trong Khiếp Mãng Quân.”
"Nếu như có Vô Cụ Doanh bọn ta mở đường, Khiếp Mãng Quân không thể trúng mai phục, những tráng sĩ trong Vô Cụ Doanh bọn ta, ai nấy đều là lính trinh sát giỏi nhất.”
“Nhưng trước khi xuất chinh, đã có người truyền đến tướng lệnh của đại tướng quân, điều Vô Cụ Doanh xuất phát về phía Bắc Hành Sơn đi khảo sát địa hình.”
"Tướng lệnh đó là giải, Vô Cụ Doanh bị điều đến Bắc Hành Sơn, mà đại đội Khiếp Mãng Quân lại đi về Bắc Đình Sơn.”
Ông ta siết chặt tay Lâm Diệp: “Ta và lão què đáng chết là bởi vì bọn ta đã nhận ra vấn đề, vì tên truyền lệnh kia là hiệu úy của Vô Cụ doanh bọn ta, tên là Hình Lạc Đình, ta và lão què đều là binh của ông ta.”
“Đáng lẽ bọn ta nên đi báo cáo với tướng quân lúc nhận ra điều không ổn, nhưng bọn ta quá tin tưởng Hình Lạc Đình và không ngờ rằng ông ta sẽ hại người khác.”
"Hình Lạc Đình sau đó muốn giết bọn ta, ta là cung thủ, lão què là hộ cung của ta, hai bọn ta lúc đó không ở cùng với mọi người.”
"Hình Lạc Đình đã giết chết tất cả huynh đệ thuộc hạ của ông ta, rồi tới giết bọn ta, bị bọn ta phát hiện, hai bọn ta không phải đối thủ của ông ta, cũng chỉ đành miễn cưỡng bỏ chạy, nếu không phải được sư phụ ngươi nhặt về, hai bọn ta có lẽ đã chết rồi.”
Sau khi người mù nói những lời này đã không còn sức lực nữa, Lâm Diệp bảo ông ta xử lý vết thương trước, cầm máu trước.
Người mù nói: "Không cần đâu. Lão què chết rồi, ta sống còn ý nghĩa gì chứ?”
Hai bọn ta đã nương tựa vào nhau hơn mười năm nếu ông ta chết mà ta không chết thì cả hai bọn ta sẽ cô đơn.
Lão què luôn nói với ta rằng điều ông ta sợ nhất chính là cô đơn, còn luôn nói muốn chuyển đến sống cùng, là ta không cho, ta nói ta không cô đơn, ta cũng không sợ cô đơn.
Không phải ta không sợ cô đơn, là ta càng sợ nếu hai bọn ta sống cùng nhau, mỗi đêm khuya thanh vắng, nhất định sẽ nhắc lại chuyện xưa.
Người mù còn nói: Tể Nhi, nhân lúc ta còn có sức lực ta sẽ nói cho ngươi nghe nhiều một chút, ngươi đều phải ghi nhớ, đừng chê ta phiền phức.
Hình Lạc Đình chắc chắn vẫn còn sống, nhưng sau bao nhiêu năm điều tra, bọn ta chỉ tra được ông ta có một người thân tín ở Vân Châu, vốn có tên là Cao Tiến Trung, hiện tại gọi là Cao Hiển, lắc mình biến thành một thương nhân lớn.
Người mù nói: Năm đó Bắc Dã Vương hạ tử lệnh điều tra phản đồ, vì vậy Hình Lạc Đình và Cao Tiến Trung nhất định đã thay đổi họ tên.
Bắc Dã Vương đã giết rất nhiều người, đại đa số những kẻ phản đồ bị người Lâu Phàn mua chuộc có lẽ đã chết rồi, nhưng chỉ cần còn sống một người, thì mối thâm thù huyết hải đó vẫn còn.
Lâm Diệp nhớ kỹ tất cả.
Người mù nằm đè lên người hắn và hỏi: “Tể Nhi, còn lạnh không?”
Lâm Diệp nói lạnh.
Người mù nói: Tể Nhi, ta xin lỗi, ta phải xê ra rồi, ta sợ lát nữa thi thể ta lạnh rồi, ngươi sẽ càng lạnh.
17
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
