Chương 83
Tể Nhi (2)
Sau khi có những chiếc khiên trong tay, những tên lưu manh này lại có thêm mấy phần tự tin, gào thét xông lên lần thứ hai.
Lâm Diệp đợi đến lúc những người đó cách mình chưa đầy năm bước, hắn liền dùng tay xoay cán ô.
Phía đầu ô phun ra rất nhiều bột, mịn hơn rất nhiều so với cát bị gió thổi bay.
Sau khi bột phát tán hết, Lâm Diệp lại lần nữa xoay cán ô, trên đầu ô xuất hiện một tia lửa.
Giây tiếp theo, cùng với một tiếng hét cực lớn, một quả cầu lửa khổng lồ lập tức xuất hiện trong bán kính ba trượng.
Cũng vào lúc này, Lâm Diệp lập tức ngồi xổm xuống, lấy ô che chắn cho mình, ngọn lửa đang cháy nhanh chóng phủ lên bề mặt ô kia vậy mà lại hoàn toàn bị ngăn cách.
Thêm mấy chục người nữa bị biển lửa nuốt chửng, cũng không biết bột phấn đó là gì, sau khi rơi xuống người và bị thiêu đốt, y phục nhanh chóng bị đốt cháy, lúc này trên mặt đất có vô số người đang lăn lộn.
Lâm Diệp đứng dậy, nhìn về phía những người đang kêu gào kia, trên mặt cậu thiếu niên mười bốn tuổi này không có chút hoảng sợ hay kinh ngạc gì cả.
Đây đều là những hình ảnh đã từng xuất hiện trong đầu hắn, đối với tình huống bi thảm như vậy, hắn không chút động lòng.
Lôi Hồng Liễu đã vô cùng kinh ngạc đến mức không thể kinh ngạc hơn, gần trăm tên lưu manh đã bị chiếc ô này của Tiểu Diệp Tử hạ gục trong nháy mắt.
Nếu chuyện này xảy ra thêm vài lần nữa, chưa biết sẽ còn đả thương bao nhiêu người, những kẻ lưu manh đó nhất định sẽ không dám xông lên nữa.
Điều nàng ta không biết là đây vốn là bí mật dùng để bảo vệ bản thân của Lâm Diệp, Lâm Diệp biết rất rõ rằng thứ như vậy không thể dễ dàng để lộ trừ khi bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, phía hậu viện có người trèo tường vào, hô hét xông đến tiền viện.
Nghiêm Tiển Ngưu hét lớn một tiếng, cầm lấy một cây gậy gỗ trên giá binh khí ứng đón.
"Có chút thú vị rồi."
Người què ngửi ngửi mùi lửa và máu bao phủ trong không khí rồi cười toe toét.
Người mù nói: “Như vậy cũng tốt, nếu không hai chúng ta cũng không thể hạ thủ nổi.”
Người què nói: "Đúng vậy, nếu không thực sự không hạ thủ nổi.”
Thế là, người mù đã xuất thủ rồi, ông ta cầm một nắm đũa sắt lớn trong tay, nghiêng đầu và dựa vào tai lắng nghe âm thanh của kẻ địch để xác định vị trí của bọn họ.
Sau đó, những chiếc đũa sắt bay ra, mỗi chiếc đều có thể đánh trí mạng, ông ta nhìn không thấy nhưng không mấy ai có thể chuẩn xác hơn ông ta.
Khi ở trong Vô Cụ Doanh năm đó, với một cây cung và một lọ mũi tên, ông ta đã vô số lần cứu mạng đồng đội của mình và cũng vô số lần đưa kẻ địch xuống địa ngục.
Nhưng bây giờ, ông ta không những không thể nhìn thấy mà cánh tay phải của ông ta còn từng bị trọng thương, khiến ông ta khó có thể kéo cung nữa.
Ông ta vẫn còn tay trái và những chiếc đũa sắt đó chính là mũi tên của ông ta.
Một tên lưu manh mới trèo qua tường viện, còn chưa kịp hung hăng thì một chiếc đũa sắt đã nhanh chóng phóng vào đầu hắn ta.
Chiếc đũa sắt găm vào giữa hai mắt và bay từ phía sau đầu, một nửa thân đũa dính đầy máu, người kia ngã xuống đất mà không hề kêu la.
"Lại nhớ năm đó rồi!"
Người què đang đứng bên cạnh người mù, chiếc nạng ở tay trái chống xuống đất để đỡ cơ thể, đầu trước của chiếc nạng ở tay phải vậy mà lại là một lưỡi dao ngắn, có người tiến lại gần liền bị ông ta đâm chết.
"Những người bị giết năm đó đều là người Lâu Phàn!"
Người mù vừa hành động vừa hét lên: “Giết sảng khoái hơn bây giờ.”
Người què dùng một nạng đâm vào ngực kẻ địch, thời khắc rút ra, máu phun đầy mặt ông ta, nhưng ông ta không thèm quan tâm, ngược lại càng hưng phấn hơn.
Giây tiếp theo, chiếc nạng lại xuyên qua cổ họng của một kẻ địch khác, người què nói lớn: “Theo ta thấy thì không khác gì cả, năm đó chúng ta giết kẻ địch để bảo vệ đồng đội, hiện tại là để bảo vệ huynh đệ, đều giống nhau cả.”
Người mù hơi giật mình, gật đầu: "Ngươi nói không sai, đều giống nhau."
Lâm Diệp quay đầu nhìn lại và nhìn thấy cảnh tượng này, lại lần nữa nảy sinh nghi ngờ, hai người như vậy thật sự là phản đồ làm hại Vô Cụ Doanh sao?
Đúng lúc này, đám lưu manh bị Lưu Huy Hoàng xua đuổi lại lần nữa xông lên, không còn đinh sắt cũng không còn lửa phun, vào thời khắc đám người tiến lại gần, Lâm Diệp mạnh mẽ đẩy ô về phía trước.
Mặt ô vậy mà lại mở ra theo hướng ngược lại, tất cả khung ô đều duỗi ra, mỗi một khung đều rất sắc bén.
Bốn năm người bị khung ô đâm trúng, vội vàng lùi lại.
Lúc này, ngoài cửa đã không phòng ngự được nữa, Lôi Hồng Liễu kéo lấy thắt lưng của Lâm Diệp lùi về phía sau: "Đánh từ hậu viện đánh ra, đừng quay lại nữa.”
Sau khi hét lên một tiếng, nàng ta ném Lâm Diệp về phía sau, một mình đứng ở cổng tò vò, kẻ nào tiến vào nàng ta đốn ngã kẻ đó, người ngã xuống trong cánh cổng tò vò nhanh chóng trở nên nhiều hơn.
Thân hình duyên dáng trong bộ váy đỏ đó, ở trong cánh cổng tò vò một tấc vuông này, chính là vị đại tướng quân muôn người không thể đánh nổi.
Tuy nhiên, quân số của đám lưu manh quả thực quá nhiều, cửa chính không vào được, còn có vô số người trèo tường tiến vào.
9
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
