TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 82
Tể Nhi (1)

"Nếm thử đi?"

Người mù đưa bầu rượu cho Nghiêm Tiển Ngưu, ông ta không nhìn thấy nhưng ông ta không chỉ có đôi tai thính mà còn có cái mũi thính, ai ở vị trí nào đều biết hết.

Nghiêm Tiển Ngưu hung hăng trừng mắt nhìn ông ta một cái, cầm lấy bầu rượu muốn rót một chén, sau đó mở nút bầu rượu ra, hai mắt liền sáng lên.

"Rượu ngon!"

Nói xong hai chữ này, ông ta hận không thể rót đầy rượu, cầm chén ngửi ngửi, sau đó dùng môi nhẹ nhàng chạm vào rồi mới nhấp một ngụm.

"Ta nói mà!"

Nghiêm Tiển Ngưu giơ ngón tay chỉ vào người mù: “Ta đã là ngươi giấu rượu ngon mà, tên què còn nói ngươi không đến mức keo kiệt như vậy, tên què chết tiệt, ngươi xem có phải ta đoán đúng rồi không, ngươi và ta uống rượu ở chỗ lão mù bao nhiêu năm, ngươi đã từng uống qua rượu ngon như vậy chưa?”

Người mù thở dài: “Các ngươi đúng là ngu dốt, không phải rượu ngon mà là mỗi lần hai người các ngươi tới nhà ta uống rượu, ta đều pha với nước. Dù sao hai người các ngươi cũng không tra cho ta đồng tiền nào.”

Nghiêm Tiển Ngưu: "Lòng dạ ngươi thật xấu xa.”

Người què cười: "Ngươi biết thì muộn rồi, nhưng ta đã biết từ lâu, chỉ là dù sao cũng uống miễn phí, ngươi kén chọn cái gì?”

Nghiêm Tiển Ngưu sửng sốt một chút: “Có đạo lý, dù sao cũng không trả tiền.”

Người mù quay đầu nhìn ra ngoài, hốc mắt đen thẫm kia như thể thực sự có thể nhìn thấy thứ gì đó.

Ông ta nói: “Hôm nay mặt trời uống phải thuốc hay sao vậy? Sao giờ này trời vẫn nắng thế?”

Nghiêm Tiển Ngưu và tên què nhìn ra ngoài, ánh nắng bên ngoài chói mắt.

Vì vậy trên đường, cậu thiếu niên vì sợ bị cháy nắng nên cầm một chiếc ô đi tới, trông có vẻ hợp lý.

Nghiêm Tiển Ngưu hung hăng đứng lên, muốn ngăn cản hắn, nhưng dù có hét thế nào, thiếu niên kia tựa hồ như bị điếc, cứ như vậy chậm rãi đi tới.

Chiếc ô này thực sự rất tối và còn rất to, cậu thiếu niên dưới chiếc ô nở một nụ cười hiếm hoi, dưới sự đối lập, hàm răng của hắn trông rất trắng.

Hắn nói: "Các người cũng tới rồi?”

Người mù hừ một tiếng, không quan tâm.

Người què mỉm cười nói: “Lão béo chết tiệt có từng nói với ngươi rằng trong đời này phải có hai người bằng hữu sinh tử không?”

Lâm Diệp gật đầu: "Sư phụ đã từng nói qua, còn nói rằng hai người các ông uống rượu không biết xấu hổ, hai người cũng không uống thắng nổi một mình ông ấy.”

Hắn đặt chiếc ô lớn sang một bên và nói: “Ta rót rượu cho các trưởng bối.”

Người què nhìn cách rót rượu vụng về của hắn, cười nói: “Lần cuối cùng ngươi rót rượu cho trưởng lão là khi nào vậy?”

Lâm Dạ đáp: "Là lần trước lúc các ông uống rượu.”

Người què lại hỏi: “Lần trước nữa thì sao?”

Lâm Diệp dừng lại một lúc rồi trả lời.

"Trước mộ."

Lâm Diệp biết rằng người què và người mù có thể sống sót trong trận chiến đó, chắc chắn là có ẩn tình gì đó mà người khác không thể biết được.

Nhưng lúc này không phải là lúc để nghĩ về điều này.

Khi màn đêm dần buông xuống, đám lưu manh vô lại vốn đã rục rịch xung quanh kia bắt đầu tập hợp lại, dưới ánh đuốc không quá sáng kia, lờ lờ có màu vàng sắc bén.

"Bọn họ phát binh khí rồi."

Người què nhắc nhở một tiếng.

Các đường phố xung quanh võ quán bị châu binh phong tỏa, nơi võ quán này biến thành một hòn đảo biệt lập.

Phủ thừa Ngưu Cần nhìn hòn đảo này từ trên cao, ông ta rất tự tin rằng không lâu nữa hòn đảo sẽ bị nhấn chìm.

Người mù cầm trên tay một nắm lớn đũa sắt, hít một hơi thật sâu nói: “Người mù là kẻ vô dụng nhất, cho nên người mù sẽ canh giữ cửa đầu tiên.”

Cửa đầu tiên đương nhiên chính là lối vào chính của võ quán.

Nhưng đúng lúc ông ta đang nói, Lâm Diệp đã sải bước đến cửa lớn.

"Tiểu Diệp Tử quay lại đây!"

Nghiêm Tiển Ngưu hét lên một tiếng, Lôi Hồng Liễu đã bước ra, cố gắng kéo Lâm Diệp lại.

"Sư nương, hãy tin tưởng ta."

Lâm Diệp nói một tiếng mà không quay đầu lại, sau đó mở chiếc ô rất lớn kia ra, khung chiếc ô cong lại.

Chính vào thời khắc này, Lưu Huy Hoàng hạ lệnh, vô số tên lưu manh vô lại lao về phía võ quán.

Khi Lâm Diệp rời khỏi nhà cũng không đem theo gì nhiều, thứ hắn quan tâm nhất là một con lừa và một chiếc ô.

Con lừa là do bà bà nuôi, chiếc ô là vật gia truyền của bà bà.

Bộp một tiếng, chiếc ô màu đen trong tay Lâm Diệp tựa như mở ra, nhưng bề mặt chiếc ô lại không hề giơ lên.

Sau tiếng bộp kia, ít nhất hàng trăm chiếc đinh sắt bắn ra từ sườn ô, dưới ánh lửa, chúng dày đặc trông giống như đàn cào cào hung hăng ngang ngược.

Giây tiếp theo, tiếng kêu rên vang lên, đám lưu manh xông lên phía trước lần lượt ngã xuống, hơn nữa còn đang ngã xuống từng lớp từng lớp.

Hàng chục người ngã xuống cách lối vào chính của võ quán khoảng mười thước.

Lôi Hồng Liễu vốn muốn kéo Lâm Diệp lại kia trợn tròn hai mắt, nàng ta không ngờ Tiểu Diệp Tử lại có một đại sát khí như vậy.

Sau một trần bắn quét này, những tên lưu manh kia bị dọa sợ, nhao nhao rút lui.

Lưu Huy Hoàng cũng trợn tròn mắt nhìn thiếu niên cầm ô kia, phản ứng đầu tiên là chiếc ô này thật sự là bảo bối, phải cướp.

Ngưu Cần, người đang ở trên cao quan sát, cũng chú ý tới, thế là ngay sau đó rất nhiều tấm chắn gỗ được đưa lên từ phía sau và phân phát cho đám lưu manh.

8

0

4 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.