TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 84
Tể Nhi (3)

Càng ngày càng có nhiều người tiến vào từ hậu viện, mặc dù Nghiêm Tiển Ngưu có kung fu, hơn nữa còn có sức mạnh cực lớn, nhưng giới hạn của ông ta cũng chỉ có thể ứng phó được khoảng hai mươi người vây đánh đồng thời.

Một phút bất cẩn, ông ta bị kẻ địch đánh lén, đao dài chém ra một đường rất dài sau lưng.

Những tên lưu manh này không giỏi dùng dao, hơn nữa sức lực còn không đủ, nếu người của biên quân dùng một dao chém trúng lưng kẻ địch, ngay cả xương cốt cũng có thể bị chém đứt.

Nghiêm Tiển Ngưu hét lên đau đớn, quay người lại và quất cây gậy vào huyệt thái dương của kẻ địch khiến hắn ta ngã lăn ra đất.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một con dao khác đâm vào vai ông ta, tên lưu manh đó nắm lấy dao dùng lực đâm hướng xuống, lưỡi dao cắt từng chút một vào vai Nghiêm Tiển Ngưu.

Có tiếng xé không khí xuất hiện, một chiếc nạng sắt bay tới, đập thẳng vào mặt kẻ địch khiến hắn ta ngã nhào.

"Tên mập chết tiệt, lại đây, lưng đối lưng mà giết địch!”

Người què đã vứt chiếc nạng ở tay trái đi và chỉ có thể dùng một tay bám vào vai người mù và tiếp tục chiến đấu.

Khoảnh khắc này khiến người ta cảm thấy có chút choáng váng, bởi vì khi bọn họ đến, là người mù đã đỡ lấy vai ông ta mà bước đi.

“Bây giờ ta là cái nạng của ngươi rồi.”

Trong tay người mù đã trống không, không còn một chiếc đũa sắt nào.

Lâm Diệp dùng một ô đánh ngã những người tiến lại gần, xoay người trở lại đưa ô cho người què: “Cầm lấy trước đi.”

Sau đó kéo người mù về phía sau hắn và nói: “Đừng cử động lung tung.”

Lúc này, người mù sửng sốt.

Hình ảnh chiến đấu bên ngoài phía bắc Trường Thành chợt hiện lên trong đầu ông ta, ông ta bị thương, hiệu úy của ông ta đã kéo ông ta về phía sau người, cũng nói một tiếng tương tự.

"Đừng cử động lung tung!"

Lâm Diệp đứng ở trước mặt ông ta ngăn cản địch xông tới, những tên lưu manh kia không có chương pháp gì nhưng số người quả thực quá đông.

Mà lúc này, Lâm Diệp cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội.

Tân tiên sinh đã nói trong mấy ngày này không được dùng sức.

Toàn thân cậu thiếu niên ướt đẫm mồ hôi, quần áo đều ướt sũng. Vào lúc này, mỗi lần hắn dùng lực, các cơ trên cơ thể đều đau như bị xé toạc ra.

"Ngươi bị thương rồi?"

Người mù nhạy bén nhận ra điều gì đó, vô thức hỏi một tiếng.

Lâm Diệp: "Không!"

Người mù đưa tay muốn kéo Lâm Diệp lại, không muốn cậu thiếu niên này liều mạng bảo vệ mình.

Tay ông ta chạm vào gáy Lâm Diệp, đầu ngón tay chạm vào khiến hắn run rẩy.

Lâm Diệp đang đeo một sợi dây màu đỏ quanh cổ, sau một lúc dừng lại, người mù đã đưa hai tay nắm lấy sợi dây màu đỏ và bắt đầu mò mẫm.

Vào lúc này, người mù dường như phát điên lên và nói: "Không sai, không sai, lão què, ngươi không nhìn nhầm.”

Lâm Diệp trong lòng sửng sốt.

"Ngươi là hậu nhân của Vô Cụ Doanh, ngươi quả nhiên là hậu nhân của Vô Cụ Doanh.”

Người mù hét lên sau lưng Lâm Diệp với giọng run rẩy.

Lâm Diệp chỉ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nghiến răng ngăn cản đám lưu manh, hắn không hỏi gì, mặc dù lúc này hắn có vô số lời muốn hỏi gần như không thể nhịn được nữa.

Nhưng ngay khi hắn dùng một cước đá bay kẻ địch trước mặt, trong đan điền đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói, đau đến mức cơ thể hắn lập tức mất đi sức lực.

Người mù vẫn đang cầm sợi dây màu đỏ trong tay, cảm thấy Lâm Diệp ngã xuống, cũng nghe thấy một hồi âm thanh xé toạc không khí.

Thế là, không chút do dự, người mù bổ nhào lên người Lâm Diệp.

Những con dao hạ xuống.

"Lão mù chết tiệt!"

Người què quay người lại, nhìn thấy cảnh tượng này và gào lên một tiếng.

Lôi Hồng Liễu nghe thấy tiếng hét liền quay người lại, lập tức lùi lại, đẩy lùi hết đám lưu manh xung quanh, một tay xách Lâm Diệp, một tay xách người mù lao vào trong phòng.

Nàng ta đặt người đó xuống đất, nhìn thấy Nghiêm Tiển Ngưu đang gặp nguy hiểm, lại lập tức xông qua.

"Tại sao lại cứu ta?"

Lâm Diệp nằm đó, mồ hôi đầm đìa, hắn có vô số câu hỏi muốn hỏi người mù, nhưng cuối cùng câu hỏi hỏi ra lại không phải là những câu mà hắn luôn muốn hỏi.

“Tể Nhi*, khụ khụ.”

(*): Ý chỉ thằng nhóc, chàng trai trẻ.

Người mù ho ra mấy ngụm máu, giơ tay run rẩy đưa lên trước mặt Lâm Diệp, bàn tay đầy máu kia để lại một vệt máu trên mặt Lâm Diệp.

"Ngươi là Tể Nhi của Vô Cụ Doanh.”

Đôi bàn tay thô ráp đó cẩn thận chạm vào mặt Lâm Diệp, dù cẩn thận đến đâu cũng không thể kiềm chế được sự run rẩy của mình.

"Tể Nhi, ta không đoán ra được ngươi giống ai, rõ ràng dáng vẻ của các huynh đệ ta đều nhớ hết, không dám quên một ai, tại sao ta lại không đoán ra được ngươi giống ai? Sao ta lại không đoán ra được ngươi giống ai chứ?”

Người mù toàn thân đầy máu giơ tay lên mò mẫm, như thể muốn kéo lấy tay Lâm Diệp lên.

Nhưng lúc này Lâm Diệp hoàn toàn không còn chút sức lực nào bởi vì đan điền đau nhức dữ dội, đừng nói là nhấc tay lên, thậm chí hắn còn không có sức mà nói chuyện.

Dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể hắn đã chảy ra ngoài cùng với mồ hôi chảy ra từ lỗ chân lông, hắn không giữ lại được.

Bàn tay của người mù thuận theo khuôn mặt của Lâm Diệp mà lần mò xuống, dấu vết do tay ông ta để lại trên quần áo của Lâm Diệp là sự truy đuổi của ông ta.

9

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.