TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 81
Các ngươi cũng tới rồi à (2)

Ông ta muốn đưa tay lau nước mắt cho Lôi Hồng Liễu, nhưng lại sợ tay mình không sạch, thế là đưa ống tay áo bọc lấy ngón tay, lúc này mới nhẹ nhàng chấm lên.

Lôi Hồng Liễu không nhịn được, hai tay ôm lấy eo Nghiêm Tiển Ngưu.

"Lão mập, lát nữa bắt đầu đánh nhau, ông đừng xông lên trước mặt ta, ta đánh giỏi hơn ông.”

"Đúng, nàng đánh giỏi hơn ta, nhưng nàng là vợ ta, trước khi nam nhân ngã xuống, nữ nhân nên ngoan ngoãn đứng phía sau nam nhân, nếu ta ngã xuống rồi…”

Lôi Hồng Liễu giơ tay che lấy miệng Nghiêm Tiển Ngưu, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

“Không khóc không khóc, đều tại ta hiện tại không có bản lĩnh, nếu ta còn đang ở trong biên quân, một tiếng gọi thôi là còn hiệu quả hơn cả đại tướng quân, thiên quân vạn mã đấy.”

Lôi Hồng Liễu vừa khóc vừa nói: “Lại chém gió!”

Nghiêm Tiển Ngưu cười khà khà, tiếp tục lau nước mắt cho nàng ta.

Đúng lúc này, trên đường truyền đến âm thanh lạch cạch, tuy không lớn nhưng vào lúc này lại rất rõ ràng.

Hai người bọn họ nhìn sang và thấy hai người từ xa đi tới.

Một người què đang chống nạng đi, mỗi lần chiếc nạng chạm đất đều phát ra một tiếng cạch, có chút khó chịu.

Một người mù, tay đặt lên vai người què và đi theo ông ta, miệng đang không ngừng phàn nàn rằng người què đi không vững.

Người què nói: "Vững cái con mẹ ông, ông tự đi đi, tên mù thối, đã không nhìn thấy còn lắm lời.”

Người mù nói: “Ta không nhìn thấy mà còn coi thường ngươi, lúc lão tử nhìn thấy còn có thể xem ngươi là cái rắm gì?”

Người què bị mắng chửi cũng không hề tức giận, người lại còn cười khà khà: “Tên mùi thối.”

Người mù nói: “Vốn định chuẩn bị làm chút chuyện độc ác, giờ thì tốt rồi, chúng ta bớt phiền rồi.”

Người què nói: "Bớt phiền là tốt, dù sao ngươi và ta đều chưa chắc có thể động thủ được.”

Người mù gật gật đầu, nghĩ rằng những gì người què nói có chút đạo lý, hiếm khi ông ta cảm thấy lời nói của người què có đạo lý.

Hai ba tên lưu manh tiến tới chặn hai người lại, một trong số đó giơ tay lên: "Tránh xa khỏi đây, nếu còn đi về phía trước, ta sẽ đánh gãy chân các ông.”

Người què cúi đầu nhìn xuống chiếc quần trống rỗng của mình và bật cười lớn: “Tên mù chết tiệt, con mẹ nó, hắn còn mù hơn cả ngươi nữa.”

Người mù cười lớn, sau đó nghiêng đầu, dùng hốc mắt đen láy kia nhìn tên lưu manh đang nói: “Đừng nói nữa, đừng chặn ta, ta có thể giết ngươi mà không cần dùng đến thở một hơi thở? Ta có thể làm được."

Ông ta không cười khi nói lời này, lúc không cười, trên khuôn mặt đầy sẹo kia hiện lên sát khí.

Tên lưu manh kia bị những vết sẹo trên mặt và giọng điệu của ông ta làm cho sợ hãi, trong lòng có chút ớn lạnh, nhưng lúc này có nhiều người nhìn hắn ta như vậy, hắn ta cảm thấy nếu mình bị người mù dọa sợ thì sẽ rất mất mặt.

Vì thế hắn ta đưa tay bóp về phía cổ họng của người mù: "Tên mù chết tiệt, ông muốn chết à?”

Hắn ta tóm lấy cổ người mù nhưng cũng không thể tiếp tục nói vì trong cổ hắn ta đã có thêm một chiếc đũa sắt.

Người mù rút đũa ra hỏi: “Sao hắn ta lại không tin?”

Người què nói: “Bây giờ bọn họ tin rồi.”

Nói xong, hai người tiếp tục tiến về phía trước, người què cầm nạng, người mù đỡ vai người què.

Hai tên lưu manh còn lại nhìn đồng đội của mình nằm co giật trên vũng máu, nhất thời sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt, không biết phải làm gì.

Lưu Huy Hoàng đột nhiên đứng dậy, nhớ tới phủ thừa đại nhân nói là làm việc vào ban đêm, lại cưỡng ép kìm nén lửa giận và ngồi xuống.

Chỉ là chết mất một tên lưu manh mà thôi, hắn ta không thèm quan tâm.

Hắn ta xua tay ra hiệu cho người của mình tránh đường, lúc đến là một tên mù và một tên què, chờ đến tối chẳng qua lại có thêm hai xác chết mà thôi.

"Lão mập chết tiệt, sợ đến bật khóc rồi?”

Người mù khịt khịt mũi, cười: “Ta ngửi thấy mùi nước mắt.”

Nghiêm Tiển Ngưu tức giận nói: “Hai người các ngươi cút xa một chút.”

Người què lắc đầu: "Tên mù nói ngươi nợ tiền rượu của hắn quá nhiều, bảo ta tới đòi giúp, nếu đến nơi sẽ chia cho ta một nửa.”

Người mù nói: “Ta nói chia cho ngươi 30% mà.”

Nghiêm Tiển Ngưu lập tức quay đầu lại nói với Lôi Hồng Liễu: “Vợ à, lấy tiền, để bọn họ cút đi.”

Lôi Hồng Liễu lập tức cởi túi tiền treo ở thắt lưng đưa cho Nghiêm Tiển Ngưu: “Đây.”

Nghiêm Tiển Ngưu muốn nói gì đó, người mù liền cởi bầu rượu treo trên thắt lưng ra, nói: “Uống xong rồi nói nhé?”

Nghiêm Tiển Ngưu im lặng.

Người què hỏi: "Có thể để cho người què ngồi xuống một lát được không? Dù sao què cũng không đứng được.”

Lôi Hồng Liễu lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng nhường vị trí, người què ngồi xuống sau đó cười nói: “Lão mập chết tiệt, ngươi cũng có thể ôm ta như vậy, ta không chê ghét, ngươi khóc vì ta xem, ta sẽ thổi mắt cho ngươi.”

Nghiêm Tiển Ngưu: "Cút!"

Mũi của người mù lại giật giật: "Có điểm tâm? Nhắm với rượu đi.”

Nghiêm Tiển Ngưu bất lực, chỉ đành mang một cái bàn nhỏ cùng ghế đẩu tới đặt ở cửa.

Lúc này đã quá trưa nhưng nắng vẫn còn rất chói chang, ở Vân Châu Thành vào mùa hè, có thể thiêu đốt những tảng đá xanh trên đường đến bỏng mông.

Trong khoảng không gian nhỏ ở cửa tò vò này có thể chắn nắng mà không cản trở ánh sáng, quả thực rất tốt.

7

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.