TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 78
Đột biến (2)

“Đưa bọn trẻ quay vào phòng.”

Lôi Hồng Liễu bước ra, nói: “Xem hôm nay có bao nhiêu người dám bước vào cửa này.”

Lôi Phong Lôi kéo muội muội mình lại, chỉnh lại y phục rồi sải bước đi về phía cửa.

Nghiêm Tiển Ngưu theo sát phía sau, ngăn Lôi Hồng Liễu lại: “Trông chừng bọn trẻ, đừng để người khác tiến vào từ cửa sau.”

Lôi Phong Lôi mở cửa ra, tiếng cót két vang lên, toàn bộ những tên lưu manh đứng chặn ngoài cửa đều nhìn qua.

Nhìn thấy Lôi Phong Lôi một thân gấm y sải bước ra ngoài, tất cả mọi người đều đồng loạt lùi lại một bước.

Lôi Phong Lôi liếc nhìn một vòng, trên mặt đầy vẻ khinh thường.

"Chỉ có các ngươi?"

Bốn chữ này, là uy của tổng bổ.

"Ngưu Nhi, mang cho ta một cái ghế qua đây."

Nghiêm Tiển Ngưu vội vàng đáp một tiếng, lấy một chiếc ghế đặt trước cửa, Lôi Phong Lôi ngồi xuống nói: “Vân Châu Thành là nơi pháp trị, trên đường có nhiều người ta cũng không quản được, nhưng chỉ cần có người dám xông vào nhà riêng, ta sẽ xử lý hắn theo pháp luật.”

Ông ta nhướn mi nhìn bọn lưu manh ngày thường nhìn thấy ông ta như chuột nhìn thấy mèo.

“Tụ tập đông người thì được, nhưng nếu tụ tập gây chuyện thì hôm nay tất cả những người trong tầm mắt của ta đều sẽ bị đưa vào ngục.”

Lời này vừa được nói ra, đã có người trong đám lưu manh kia vô thức lùi lại.

Sự uy hiếp của tổng bổ Lôi gia đã tồn tại ở Vân Châu Thành hàng chục năm. Lúc lão tổng bổ còn sống, giẫm giẫm chân, lưu manh trong thành này đều run rẩy.

Lúc này, đám lưu manh trông có vẻ thanh thế to lớn nhưng chẳng qua là một đám người ô hợp, đám người tách ra, có một tên từ trong đó bước ra ngoài.

Bọn chúng khiêng một cái cáng, phía trên chính là Khúc Thất Quỷ bị đánh đến trọng thương.

Tên đi đầu trông khoảng ba mươi tuổi, hai bên tai đều không còn, vì vậy trông có chút quái dị.

Người này là huynh đệ kết nghĩa của Khúc Thất Quỷ, tên là Lưu Huy Hoàng, một nhân vật hắc đạo có tiếng trong Vân Châu Thành.

"Lôi tổng bổ.”

Lưu Huy Hoàng đi tới gần, chắp tay thành quyền nói: “Ta biết những tiểu nhân vậy như bọn ta ngày thường muốn nói chuyện với ngài cũng khó, nhưng tiểu nhân vật cũng có nghĩa khí, huynh đệ Khúc Thất Quỷ của ta bị muội muội ngài vô duyên vô cơ đánh trọng thương, bọn ta không phải tới gây chuyện, chỉ là tới đòi lại công đạo.”

Lôi Phong Lôi liếc nhìn Lưu Huy Hoàng một cái: “Ngươi quên mất đau rồi?”

Chỉ năm chữ, sắc mặt của Lưu Huy Hoàng trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí còn vô thức đưa tay lên chạm vào một bên mặt.

Hai tai của hắn ta chính là bị Lôi Phong Lôi hạ lệnh cắt đứt mấy năm trước.

Lôi Phong Lôi nói: "Nếu các ngươi đã muốn đòi công đạo, vậy thì theo ta về phủ nha, mỗi bên đưa tra chứng cứ trước công đường, phủ trị đại nhân tự sẽ cho các ngươi công đạo.”

Lưu Huy Hoàng đột nhiên cười nói: "Đại nhân ơi, không phải là trước đây nữa, trước đây nếu ngài hỏi ta một tiếng ‘có phải quên mất đau rồi’ thì đã có thể trực tiếp khiến ta sợ đái ra quần, nhưng hiện tại đại nhân ngài cũng khó bảo vệ được mình, còn muốn dọa được ai chứ?”

Sắc mặt Lôi Phong Lôi vẫn bình thường, mỉm cười nói: "Vậy ngươi lại gần đây?"

Lưu Huy Hoàng nói: "Đại nhân, không phải ngài nói muốn đến công đường sao, được thôi, chúng ta đi ngay bây giờ, bọn ta sẽ đi theo đại nhân, muội muội của đại nhân đương nhiên cũng phải đi theo, vì vậy không bằng bây giờ mời nàng ta ra ngoài?”

Nói đến đây, hắn ta vậy mà lại thực sự lấy hết dũng khí để tiến thêm một bước nữa.

“Nếu muội muội của đại nhân không dám ra ngoài, có phải đại nhân nên dùng Tịch Lịch Hỏa, triệu tập sai dịch của phủ nha tới bắt nàng ta? Hoặc là Tịch Lịch Hỏa kia của đại nhân đã không còn tác dụng, ngay cả một tên thuộc hạ cũng không thể gọi tới nữa?”

Sau khi Lưu Huy Hoàng nói xong lời này, Lôi Phong Lôi đã hiểu, đáng lẽ ra những người thuộc hạ trung thành kia của ông ta có lẽ đã bị chặn lại rồi.

Trước khi ông ta đến võ quán, phủ thừa Ngưu Cần hạ lệnh, điều động toàn bộ sai dịch đến doanh trại châu binh giúp vận chuyển vật tư.

Khi các sai dịch đến doanh trại châu binh, họ ngay lập tức bị bao vây, tước bỏ binh khí và nhốt vào trong chuồng ngựa.

Mà lúc này, Ngưu Cần đã tới quán trà đối diện võ quán, ông ta muốn xem xem Lôi Phong Lôi rốt cuộc có con át chủ bài nào không.

Lôi Phong Lôi có thân phận đệ tử ngoại môn của Thượng Dương Cung, đây là sự kiêng dè duy nhất của Ngưu Cần.

Nhưng sở dĩ ông ta vẫn dám ra tay, là bởi vì thân phân đệ tử ngoại môn Thượng Dương Cung, thực ra cũng không phải tôn quý đến mức không ai dám động vào.

Thượng Dương Cung lớn như vậy, để có thể hoạt động bình thường, ngoài số tiền triều đình phân bổ còn cần đến hương hỏa của các tín đồ đệ tử.

Bằng không, chỉ dựa vào sự phân bổ của triều đình, nào có thể chống chịu được sự xa hoa của Thượng Dương Cung.

Ở phân tọa các nơi đều có hương đường để tiếp khách, nạp tiền hương hỏa đủ nhiều sẽ có được thân phận đệ tử ngoại môn của Thượng Dương Cung.

Đây là một trong những sự tự tin của Ngưu Cần, thứ hai là việc Lôi Phong Lôi cấu kết với tàn dư của Triều Tâm Tông.

Người Thượng Dương Cung có thái độ thế nào đối với tàn dư của Triều Tâm Tông, ai ai cũng biết, Lôi Phong Lôi thân làm tổng bổ, biết pháp mà còn phạm pháp, Thượng Dương Cung tuyệt đối sẽ không dung thứ.

9

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.