Chương 77
Đột biến (1)
Năm đó, tám trăm bạch bào chiến đấu với yêu tà, bị chết và bị thương hơn một nửa, chuyện này chính là kết luận việc tàn dư của Triều Tâm Tông vĩnh viễn không thể trở mình.
Bố Cô Tâm tiếp tục sải bước về phía trước, vừa đi vừa nói: “Ngươi đến Thượng Dương không bằng đi gặp Lôi Phong Lôi, hỏi ông ta rốt cuộc chiếc đầu người kia là thế nào, nếu lúc này ông ta có cách tự bảo vệ mình, vậy thì tận dụng đi."
Ninh Nho Tản lại cúi người: “Thuộc hạ hiểu rồi.”
Ý của thành chủ đại nhân vẫn là bảo vệ trong phạm vi và khả năng cho phép.
Nhưng thứ cần bảo vệ không phải là Lôi Phong Lôi mà là quyền uy và tôn nghiêm của triều đình ở biên cương.
Ở phía xa, Kim Thắng Vãng đã tiến vào phủ thành chủ, vén chiếc trường sam và chạy tới, người còn cách xa mà một tiếng ‘hạ quan cầu kiến thành chủ đại nhân’ đã vang lên ở lưng chừng núi.
Mà lúc này, tại một viên tử nào đó ở Vân Châu Thành.
Ngưu Cần vừa mới quay trở về, nhìn thấy Khúc Thất Quỷ nửa sống nửa chết một cái, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào người hắn ta: “Sẽ trút giận cho ngươi, rất nhanh thôi, ngoài ra, ngươi có muốn con đàn bà có chồng đó không?”
Bởi vì câu nói này, Khúc Thất Quỷ vốn bị thương đến không thể cử động tỏ vẻ kích động, cả người như thể đang bật lên.
…
Trong suốt gần một ngày đêm Lâm Diệp ở y quán, hắn vẫn không biết rằng một võ quán nhỏ đã liên lụy đến rất nhiều người.
Sau khi Lôi Phong Lôi thỉnh cầu được gặp phủ trị Kim Thắng Vãng nhưng bị từ chối ngoài cửa, việc đầu tiên ông ta làm là không phải là đi tìm người nào đó để tìm kiếm sự bảo vệ mà là chạy đến võ quán.
Lôi Hồng Liễu vừa nhìn thấy sắc mặt ca ca liền biết rằng sự việc phức tạp hơn tưởng tượng nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta gần như chưa bao giờ thấy ca ca mình mặt ủ mày chau như vậy, trong lòng nàng ta, ca ca luôn tự tin như thế.
Lôi Phong Lôi nhìn Nghiêm Tiển Ngưu nói: "Trước tiên hãy cho võ quán nghỉ đi, bảo toàn bộ đệ tử về nhà, trong nửa tháng tiếp theo, không, trong một tháng đừng quay lại."
Nghiêm Tiển Ngưu đáp một tiếng: “Bây giờ ta sẽ nói với bọn họ.”
Lôi Phong Lôi nói: "Trước tiên hãy nghe ta nói hết, sau khi các đệ tử giải tán, trước khi cổng thành đóng vào đêm nay, ngươi dẫn muội muội ta ra khỏi thành.”
Nghiêm Tiển Ngưu trầm mặc một lát, sau đó gật đầu: “Ta sẽ làm như vậy.”
"Muội sẽ không đi!"
Lôi Hồng Liễu bước tới một bước chặn trước mặt Nghiêm Tiển Ngưu: “Chúng ta không thể rời đi.”
Nghiêm Tiển Ngưu không nói gì, chỉ nhìn người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ ông ta yêu nhất.
Lôi Phong Lôi nói: "Liễu Nhi, muội phải nghe lời, chưa chắc sẽ có đại sự, nhưng nếu bọn muội ở đây, ta sẽ càng phân tâm.”
Lôi Hồng Liễu đương nhiên biết tính cách của ca ca, ông ta có thể nói ra mấy câu này, chứng tỏ sự tình đã đến mức không thể cứu vãn.
"Hãy để bọn trẻ về nhà trước."
Lôi Hồng Liễu nói với Nghiêm Tiển Ngưu.
Nghiêm Tiển Ngưu gật đầu: “Được.”
Nói xong ông ta bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai huynh muội, Lôi Hồng Liễu nhìn vào mắt ca ca và hỏi: "Ca, huynh có phải có gì khó nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lôi Phong Lôi nói: “Không có gì khó nói cả, cũng không có gì to tát, chỉ là thăng trầm chốn quan trường, nếu ta có thể xử lý được thì sau này Lôi gia sẽ không còn bị người ta khi dễ ở Vân Châu Thành nữa, nếu như ta không thể chống cự được, muội và Tiển Ngưu rời khỏi Vân Châu, cũng có thể coi như giữ lại một phần hương hỏa cho Lôi gia.”
Lôi Hồng Liễu lắc đầu: "Muội không tin."
Lôi Phong Lôi nói: “Muội tin hay không thì tùy, cha từng nói, đã mặc áo quan thì nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng việc bị người khác cởi nó ra bất cứ lúc nào.”
Lôi Hồng Liễu: "Muội biết, là muội tùy ý đánh Khúc Thất Quỷ, chọc giận phủ thừa Ngưu Cần, ca, huynh tin muội, muội sẽ có cách, muội sẽ đi tìm người giúp đỡ.”
Lôi Phong Lôi cười nói: "Người khác không biết, chẳng lẽ ta còn không biết muội tu hành ở phân tọa Dư Tâm Quán ở Biện Châu mười năm sao. Nhưng Biện Châu cách đây hàng trăm dặm, biện pháp của muội cũng phải rời khỏi Vân Châu Thành đi tìm cách, sau nó phải mau chóng trở về.”
Ông ta nói như vậy nhưng ông ta cũng biết, chỉ dựa vào ảnh hưởng của một phân tọa của Dư Tâm Quán cũng không đủ để thay đổi đại cục diện.
Xét về địa vị, Dư Tâm Quán có đủ cao trong giao hồ nhưng sức ảnh hưởng trong triều đình thì lại không bằng một phần trăm của Thượng Dương Cung.
Đúng lúc này, Nghiêm Tiển Ngưu đi vào, nói: “Đã nói với bọn trẻ cả rồi, ta bảo lão nhị bảo vệ bọn chúng về nhà.”
Vừa dứt lời, ông ta liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp. Không lâu sau, nhị sư huynh Đàm Bính Thần của võ quán chạy trở lại.
"Sư phụ."
Đàm Bính Thần đứng ở cửa phòng, quay đầu nhìn lại một cái sau đó nói: "Bên ngoài có rất nhiều người."
Lôi Phong Lôi nhướn mày.
Lúc ông ta đến thì không có chuyện gì, mới vào của chưa đầy hai khắc mà võ quán đã bị bao vây rồi.
Ông ta hỏi: “Là châu binh dưới trướng phủ thừa sao?”
Đàm Bính Thần trả lời: "Không phải, có vẻ như họ đều là lưu manh trong thành, quân số quá nhiều, đã bao vây võ quán rồi.”
Lôi Phong Lôi vừa nghe nói không phải là châu binh, trong mắt có thêm mấy phần hung hãn.
8
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
