Chương 79
Đột biến (3)
Ngưu Cần hiện tại sắp xếp rất nhiều lưu manh vô lại tới đây, chính là muốn thử xem Lôi Phong Lôi còn có thể chơi bài gì.
Dù sao cho đến hiện tại cũng chỉ có Lưu Huy Hoàng dẫn người đến võ đường tìm công đạo, đương nhiên không liên quan gì tới phủ thừa của ông ta.
Lúc này, thấy Lưu Huy Hoàng tuy có dũng khí nhưng vẫn không dám tiến lên, Ngưu Cần nghiêng người nói với thuộc hạ của mình mấy câu.
Tên thuộc hạ kia lập tức rời khỏi quán trà, xuyên qua đám người, nói vào tai Lưu Huy Hoàng: “Đại nhân nói, nếu hôm nay ngươi bắt được đám người Lôi Phong Lôi, võ quán này sẽ thuộc về ngươi, đại nhân còn nói, nếu gan của ngươi không đủ lớn thì đổi người khác làm.”
Lưu Huy Hoàng vội vàng đáp lại một tiếng nhưng trong lòng vẫn không ngừng mắng chửi.
Bảo hắn ta ở đây phô trương thanh thế thì không sao, nhưng nếu thật sự động thủ, chưa nói đến việc hắn có thể đánh bại Lôi Phong Lôi hay không.
Cho dù có thể đánh bại, trên người Lôi Phong Lôi vẫn còn bộ quan phục tổng bổ, chỉ cần hắn ta động thủ, sau này chắc chắn sẽ gặp họa.
Đến lúc đó mạng cũng không còn, võ quán này còn có thể cho hắn ta sao?
Nhưng lúc này hắn ta cũng không còn cách nào khác, đành phải đồng ý trước rồi tính, sau đó cười nói: "Mong đại nhân yên tâm, hôm nay ta nhất định sẽ hạ Lôi Phong Lôi."
Lôi Phong Lôi đương nhiên nhìn thấy hai người kia đang thì thầm với nhau, có thể đoán được thân phận của người đó, trong lòng nhất thời sáng lên.
Nếu lúc này ra tay, bắt giữ tên truyền tin kia, ép hỏi công khai ra ai là người ra lệnh cho hắn ta, chỉ cần người này nói ra tên của Ngưu Cần, vậy sau đó người khó chịu chính là Ngưu Cần rồi.
Thế là ông ta đứng dậy, sức lực dưới chân bộc phát.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên hồi chuông, theo sau là tiếng vó ngựa.
Mọi người nhao nhao nhìn lại, nhìn thấy một nhóm kỵ binh mặc áo giáp xuất hiện trên đường phố, những người này trông ai nấy đều đầy sát khí, đừng nói người trên lưng ngựa mà ngay cả những con chiến mã kia dường như cũng đầy vẻ khát máu.
Trước mặt kỵ binh này có hai lá cờ lớn, một lá cờ có chữ Mẫu Đơn Ngọc, là quốc kỳ của Đại Ngọc, một cái là lá cờ kim ô, đó chính là cờ của phủ thành chủ.
Mặc dù số kỵ binh tới chỉ có khoảng chục người, trước mặt bọn họ lại có ít nhất mấy trăm tên lưu manh, nhưng vào thời khắc kỵ binh xuất hiện, mấy trăm người này lập tức rút lui như thủy triều rút.
Giống như có một đám mây dày đặc cuốn tới, chim thú trên mặt đất run lên vì sợ hãi.
Nhìn vào giáp trụ, kỵ sĩ dẫn đầu là một hiệu úy, cưỡi một con ngựa đen, thiết giáp lạnh lùng, sát khí lộ rõ.
“Người ở vùng này là muốn tụ tập gây chuyện?”
Hiệu úy lạnh lùng hỏi một câu, mấy trăm tên lưu manh kia sợ hãi đến mức tiếp lục rút lui, rời xa khỏi cửa võ quán.
Khi Lôi Phong Lôi nhìn thấy kỵ binh Kim Ô của phủ thành chủ đột nhiên tới, lại trùng hợp vào lúc ông ta định xuất thủ, trong lòng bèn nảy sinh một loại dự cảm vô cùng không lành.
Nhưng ông ta không dám khinh thường, càng không dám sơ suất, vội vàng tiến lên trước cúi người hành lễ.
"Tổng bổ Vân Châu Thành – Lôi Phong Lôi bái kiến Kim Ô hiệu úy.”
"Ngươi không còn là tổng bổ nữa."
Giọng nói của Kim Ô hiệu úy vẫn lạnh lùng: “Lệnh của thành chủ.”
Lôi Phong Lôi khiếp sợ đến mức chỉ có thể lập tức quỳ xuống.
"Lôi Phong Lôi, cởi bỏ quan phục của ngươi, cởi bỏ mũ quan của ngươi, theo ta về phủ thành chủ thẩm vấn.”
Lôi Phong Lôi nghe vậy ngẩng đầu lên nói: "Ta muốn hỏi tại sao ta lại bị cách chức."
"Hả?"
Ánh mắt của Kim Ô hiệu uý trở nên sắc bén: "Ngươi muốn kháng mệnh?”
Lôi Phong Lôi quay đầu lại nhìn, muội muội và muội phu đều đang ở trước cửa võ quán, ông ta trầm mặc một lúc sau đó cúi người: “Không dám, ta sẽ theo các ngươi đi.”
Trong quán trà, Ngưu Cần nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi bật cười thành tiếng, nghiêng người ra lệnh: "Đi nói với Lưu Huy Hoàng, rất có thể đêm đó Lôi Phong Lôi đã đi rồi trở lại, giấu cái đầu của tà túy Triều Tâm Tông trong võ quán, hiện tại Lôi Phong Lôi đã không còn là tổng bổ, từ giờ đến trước khi trời sáng ngày mai, ta bảo đảm quan phủ sẽ không có người quan tâm đến võ quán tồi tàn này, làm thế nào thì hắn ta có lẽ nên hiểu.”
…
Trời vẫn còn sáng nên bóng tối vẫn ẩn thân trong góc, nhưng chúng háo hức muốn thử, ở trong góc thổi tung làn sương yêu tà.
Cánh cửa võ quán vẫn chưa đóng nên tà khí vẫn liên tục tràn vào trong, thử thăm dò.
Dưới bóng cây, dưới mái hiên và trong các góc xó, những tên lưu manh vô lại đang tụ tập cùng nhau kia chính là những con quái vật ở nhân gian.
Sau khi Lôi Phong Lôi bị Kim Ô Kỵ của phủ thành chủ bắt đi, Lôi Hồng Liễu và Nghiêm Tiển Ngưu đều biết, khi màn đêm buông xuống sẽ là tai họa.
“Nhân lúc bọn họ ban ngày ban mặt còn chưa dám quá càn rỡ, Tiển Ngưu, ông đưa bọn trẻ ra ngoài đi.”
Lôi Hồng Liễu bế Tiết Đồng Chùy đưa cho Nghiêm Tiển Ngưu: "Đừng tranh cãi, ông dẫn bọn trẻ đi đi, ta canh giữ nhà.”
Nghiêm Tiển Ngưu nhìn thấy tờ giấy Lôi Hồng Liễu nhét vào tay mình, sau một lúc im lặng, gật đầu nói: "Không tranh cãi, ta sẽ quay lại sớm nhất có thể."
7
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
