TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 76
Chút sóng gió ở Vân Châu Thành (3)

Ông ta không thích sự hung hãn ép người của Ngưu Cần, cậy vào việc có xuất thân từ Bắc Dã Quân nên quá ngang ngược, nhưng lúc này ông ta cũng không thể làm gì được.

Ông ta chỉ có thể gật đầu: "Ừ, nếu điều tra rõ chứng cứ, bổn quan đương nhiên cũng không thể nhân nhượng.”

Ngưu Cần cười nói: "Đại nhân công chính liêm minh, Lôi Phong Lôi cấu kết với tàn dư Triều Tâm Tông, làm việc yêu tà, đại nhân đích thân xử lý, nếu thành chủ biết được cũng sẽ tán thưởng đại nhân làm quan liêm chính.”

Kim Thắng Vãng ừ một tiếng, nghĩ ra lý do gì đó để bảo tên đáng ghét này nhanh chóng rời đi.

Chính lúc này, quản sự ngoài cửa vội vàng chạy vào, giọng điệu có chút lo lắng nói: "Đại nhân, phủ thành chủ phái người tới mời đại nhân qua đó bàn chuyện.”

Kim Thắng Vãng trong lòng chấn động, vô thức liếc nhìn Ngưu Cần một cái.

Ngưu Cần mang theo vẻ mặt cười như không cười, ý tứ đã rất rõ ràng rồi, chính là đang nói với Kim Thắng Vãng: Không sai, chính là ta đã báo cho phủ thành chủ.

Ở Vân Châu, thành chủ Bố Cô Tâm chính là sự tồn tại dưới một người trên vạn người, không ai có thể nghi ngờ.

Trên thực tế, Bắc Dã Vương, người duy nhất ở trên ông ta, chưa bao giờ can thiệp vào việc nội bộ địa phương và cũng không quan tâm, cho nên Bố Cô Tâm chính là hoàng đế địa phương của Vân Châu này.

Ông ta chỉ cần cung phụng Thác Bạt Liệt như thái thượng hoàng, cung phụng cho tốt thì chức hoàng đế địa phương này của ông ta sẽ có thể ngồi lâu dài.

Tuy nhiên, Ngọc thiên tử đã để ông ta ngồi vào vị trí thành chủ Vân Châu này, ông ta đương nhiên tự hiểu được sứ mệnh của mình là gì.

Điều phức tạp là sau khi đến địa phương, còn cẩn thận giấu kỹ sứ mệnh này, giấu nó vào nơi sâu nhất.

Trong Bắc Dã Quân đều là những người như thế nào chứ?

Những hãn tướng giết người như rác đó, chọc vào một trong số đó giống như chọc vào tổ ong bắp cày.

Cân bằng các mối quan hệ là điều khiến các quan viên triều đình đau đầu nhất, cũng chính là bản lĩnh đầu tiên phải học.

Phủ thành chủ được xây dựng ở phía bắc Vân Châu Thành, ở lưng chừng sườn nam của Vọng Ngã Sơn, đứng ở trên cao của phủ thành chủ, có thể nhìn bao quát cả Vân Châu Thành.

Thói quen của Bố Cô Tâm chính là đứng trên sườn núi ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập ở Vân Châu Thành ban ngày và ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà vào ban đêm.

Ông ta đã cho người xây dựng một đài quan sát lớn ở đây, đứng chống tay vào lan can ở đây, mỗi lần đều cảm thấy thích thú khi được chỉ về phía giang sơn.

Cho nên khi xe ngựa của Kim Thắng Vãng thuận theo con dốc mà đi lên, Bố Cô Tâm sớm đã nhìn thấy.

"Đại nhân."

Mưu sĩ Ninh Nho Tản nhẹ giọng nói: “Lôi Phong Lôi này là một tiểu nhân vật, nói thế nào cũng chỉ là tổng bổ mà thôi, hoàn toàn không cần lo lắng về thái độ của các tông môn và thế lực hắc đạo của giang hồ trong thành, chỉ với một câu nói của đại nhân, bọn họ sẽ phải thay đổi sang thái độ mà đại nhân thích, nhưng chuyện này của Lôi Phong Lôi cũng không phải là chuyện nhỏ.”

Bố Cô Tâm gật gật đầu: “Đương nhiên ta biết, Ngưu Cần có phông bạt là Bắc Dã Quân, phủ thừa rơi vào tay ông ta, binh lính trong châu đã nằm trong sự khống chế của Thác Bạt Liệt, nếu vị trí tổng bổ còn rơi vào tay người của Ngưu Cần, vậy thì nha môn của Vân Châu Thành này không phải Vân Châu Phủ của triều đình nữa mà là Vân Châu Phủ của Bắc Dã Quân rồi.”

Ninh Nho Tản nói: "Kim Thắng Vãng xuất thân khoa cử, không có chỗ dựa, không có phông bạt, chỉ là một thư sinh mà thôi, ông ta làm phủ trị đối với Bắc Dã Vương mà nói căn bản không cần lo lắng gì.”

Nói đến đây, hắn ta hạ giọng hỏi: "Vì vậy, đại nhân có muốn bảo vệ Lôi Phong Lôi một cách phù hợp một chút không?”

Tay của Bố Cô Tâm đang nắm lấy lan can, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ nhẹ.

Một lát sau, Bố Cô Tâm xoay người đi trở về: "Trước tiên hãy xem Kim Thắng Vãng có thái độ thế nào đã, ngươi nói không sai, Lôi Phong Lôi chỉ là một nhân vật nhỏ nhưng chuyện này không nhỏ.”

Ông ta vừa đi vừa nói: “Điều khó khăn là Ngưu Cần chụp cho Lôi Phong Lôi một cái mũ đủ lớn, cấu kết với tàn dư của Triều Tâm Tông, đó chính là mưu đồ phản nghịch.”

Ninh Nho Tản khẽ thở dài.

Hắn ta hỏi một câu thăm dò: “Có cần phải phái người đến Thiên Thủy Nhai thăm dò ý kiến không?”

Thiên Thủy Nhai cũng nằm trên Vọng Ngã Sơn, chỉ là nằm ở sườn đông của núi, theo đường thẳng thì cách phủ thành cũng không xa lắm.

Lúc trước, khi phủ thành chủ được xây dựng, người phía dưới hỏi Bố Cô Tâm muốn xây cao bao nhiêu, dù sao xây càng cao càng có thể nhìn ra toàn thành.

Câu trả lời của Bố Cô Tâm là muốn đủ cao và đủ thấp.

Vì vậy, phủ thành chủ hiện tại có thể nhìn ra toàn bộ Vân Châu Thành, ngoại trừ việc muốn nhìn về phía Thiên Thủy Nhai thì phải ngẩng lên một chút.

Bộ Cố Tâm hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía Ninh Nho Tản: "Trên phiến đá trước cửa Thiên Thủy Nhai có khắc chữ gì?”

Ninh Nho Tản trả lời: "Thượng Dương chưa bao giờ có ý định giết chóc, là chính nghĩa không cho phép kiếm tra vào vỏ.”

Bố Cô Tâm lại hỏi: "Vì vậy?"

Ninh Nho Tản cúi người: “Vì vậy không cần đi.”

8

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.