Chương 75
Chút sóng gió ở Vân Châu Thành (2)
Trong lòng Lôi Phong Lôi càng cảm thấy thấp thỏm không yên, mây mù trong lòng càng ngày càng nặng, nhưng nhất thời lại không biết nên đi tìm ai.
Sau khi ông ta rời khỏi cửa nhà phủ trị Kim Thắng Vãng không lâu, quản sự trong phủ liền chạy về phía thư phòng.
"Đại nhân, Lôi Phong Lôi đã đi rồi."
Người quản sự cúi người nói.
Kim Thắng Vãng xua tay nói: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Nói xong, ông ta nhìn về phía người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện, cười nói: “Tên này chắc đã ngửi thấy mùi gì đó rồi.”
Người đối diện không ai khác chính là phủ thừa của Vân Châu Phủ - Ngưu Cần, người đã hợp tác với Kim Thắng Vãng để quản lý Vân Châu Thành được bảy tám năm nay.
Người này vốn xuất thân từ Bắc Dã Quân, từng làm đến tướng quân ngũ phẩm, sau này vì bị thương nên mới rời khỏi quân đội biên cương.
Với xuất thân từ Bắc Dã Quân, được sắp xếp đến Vân Châu Thành làm phủ trị, cũng không phải chuyện gì quá đáng.
Ông ta được thăng cấp từ tướng quân ngũ phẩm lên phủ thừa tứ phẩm, việc thăng cấp này cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Thật sự suy xét thì nơi Ngưu Cần chuyển chức vụ nên là ở nơi khác mới phải.
Ngưu Cầm cười nói: “Mũi ông ta có nhạy thế nào cũng nên biết rằng lần này không ai có thể bảo vệ ông ta nữa.”
Ông ta đứng dậy rót trà cho Kim Thắng Vãng: “Đại nhân kéo xa quan hệ với ông ta một chút, tránh lúc ông ta chết lại dính mùi lên người đại nhân.”
Kim Thắng Vãng có chút thâm ý nhìn Ngưu Cần nhưng không tiếp lời.
Du sao tên Ngưu Cần này cũng có xuất thân có chút đặc biệt, có trời mới biết ông ta hiện tại có còn quan hệ thân thiết với những tướng quân dưới trướng Bắc Dã Vương kia không.
Là quan viên xuất thân từ khoa cử, điều khiến Kim Thắng Vãng phiền muộn nhất và sợ hãi nhất chính là những tên có phông bạt.
Rõ ràng ông ta là chủ quan nhưng ông ta lại không thể không cẩn thận ứng phó mối quan hệ giữa các bên, còn phải tìm ra sự cân bằng trong đó.
Lôi Phong Lôi vốn là người Vân Châu Thành bản địa, phụ thân của Lôi Phong Lôi – Lôi Cổn lúc trước chính là tổng bổ của Vân Châu Thành, sau khi về hưu, vị trí này lại rơi vào trong tay con trai trưởng của ông ta.
Trước sau hai đời tổng bổ, mối quan hệ ở Vân Châu Thành rắc rối phức tạp, suy nghĩ một chút là có thể biết được.
Lão tổng bổ có uy danh cực cao ở Vân Châu Thành, tông môn trong giang hồ, thế lực hắc đạo, toàn bộ đều nể mặt ông ta mấy phần.
Thành thật mà nói, khi Kim Thắng Vãng được điều đến Vân Châu Phủ làm phủ trị, nếu không có Lôi Phong Lôi ủng hộ mạnh mẽ, ông ta cũng không thể ngồi vững nhanh như vậy.
Nhưng hiện tại, Lôi Phong Lôi lại bị Ngưu Tần nắm thóp trong tay rồi.
Kim Thắng Vãng biết rất rõ rằng Ngưu Cần đã thèm muốn chiếc bánh lớn tiền hiếu kính của hắc đạo Vân Châu Thành này đã lâu rồi, muốn nhỏ bỏ Lôi Phong Lôi và sắp xếp người của mình làm tổng bổ, mong muốn này cũng không phải chỉ mới một hai năm, chỉ là trước đây chưa từng có cơ hội, Ngưu Cần cũng phải nhẫn nhịn.
Mới mấy ngày trước, Lôi Phong Lôi ra ngoài vào ban đêm, giết chết một tàn dư của Triều Tâm Tông.
Đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng chính vào đêm hôm đó, thuộc hạ của Lôi Phong Lôi không hiểu sao đã mất đi mấy người.
Tất nhiên, đối với các đại nhân mà nói, việc mất đi mấy người không là gì cả, đó là chuyện quá bình thường, điều bọn họ quan tâm là những chuyện khác.
Ngưu Cần ngồi xuống, cười haha và nói: "Đêm đó, ông ta đến võ quán của Nghiêm Tiển Ngưu giết một tàn dư của Triều Tâm Tông, rõ ràng có mang theo một cái đầu người trở về nhưng ông ta lại không chịu thừa nhận cái đầu người này.”
Ngưu Cần nhìn Kim Thắng Vãng và nói: "Ta có một thuộc hạ tên là Tôn Vô Khảm – hiệu úy của binh lính trong châu, lúc đi tuần tra vào ban đêm đã nhìn thấy trong tay ông ta cầm đầu người.”
"Nhưng sau khi trở về phủ, cái đầu đã mất tích, ông ta nói đã phóng hỏa đốt thành tro rồi.”
Nói đến đây, Ngưu Cần cầm tách trà lên nhấp một ngụm: "Nhưng Tôn Vô Khảm lại nói, hắn nhìn thấy Lôi Phong Lôi nói chuyện với chiếc đầu người dọc đường, vừa đi vừa nói. Đầu người có thể nói chuyện, vậy đây là vật yêu tà, không thể là một vô danh tiểu tốt của Triều Tâm Tông.”
Kim Thắng Vãng cười nói: "Đúng đúng, loại chuyện này nghĩ tới thật đáng sợ, yêu tà của Triều Tâm Tông quả nhiên đáng sợ, ngay cả đầu người cũng có thể nói chuyện.
Ngưu Tần nói: "Người ta đồn rằng tông chủ của Triều Tâm Tông năm đó là bất tử, nếu không phải có Thần Cung ra tay, cũng khó có thể tiêu diệt được ông ta.”
Ông ta cười có chút kỳ quái, nói: "Năm đó, khi tiêu diệt tàn dư của Triều Tâm Tông, ngoại trừ Thượng Dương Thần Cung, bên xuất lực cực lớn chính là Bắc Dã Quân, lúc đó Vương gia đã đích thân xuất mã.”
Sự uy hiếp trong lời này gần như là rõ ràng.
Kim Thắng Vãng đương nhiên có thể nghe ra được Ngưu Cần có ý gì, chỉ là muốn nói với ông ta rằng: Phủ trị đại nhân, lần này ông không thể bảo vệ được Lôi Phong Lôi.
Nếu ông thông minh thì nhân lúc còn sớm hay giải quyết mối quan hệ đi, nếu không nếu Bắc Dã Vương đích thân truy đến cùng, phủ trị như ông cũng không chống đỡ được, mười phủ trị cũng không chống đỡ được.
6
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
