Chương 74
Chút sóng gió ở Vân Châu Thành (1)
Tân tiên sinh cầm lấy quần áo và giày của Lâm Diệp đưa qua, sau đó dựa vào tường chờ Lâm Diệp đi ra.
“Sách nói, thuật ngoại lực khai mở, người chịu thuật thường sẽ bị liệt trên giường mấy ngày mới đúng.”
Tân tiên sinh nhìn về phía nhà vệ sinh và hỏi: “Sao ngươi có thể nhảy nhót như vậy?”
Lâm Diệp mặc quần áo đi ra ngoài, không để ý tới Tân tiên sinh, sải bước về phía căn phòng, trông dáng đi của hắn có chút quái dị, có lẽ là vẫn không thể nhịn được cơn đau.
Tân tiên sinh đi theo hỏi: “Sao ngươi có thể nhảy nhót được?”
Lâm Diệp vẫn không quan tâm.
Tân tiên sinh: “Chẳng lẽ ngươi là thiên tài có một không hai?”
Lâm Diệp dừng lại, quay lại và cau mày nhìn Tân tiên sinh: "Vị tiên sinh này, ngươi từng bị ỉa chảy chưa?”
Tân tiên sinh: “Ai mà chưa từng ỉa chảy chứ? Đợi đã, loại chuyện đó mà có thể kìm nén sao?”
Lâm Diệp nói: "Cho nên ta vẫn luôn hồi tưởng lại chuyện cũ để phân tâm sự chú ý, cuối cùng cũng kìm nén được, tiên sinh đừng hỏi nữa.”
Tân tiên sinh: “Đây là loại nghiền ngẫm lỗi lầm gì vậy chứ?”
Lâm Diệp: "!!!"
Nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Lâm Diệp, Tân tiên sinh cười nói: “Nếu ngươi đã có thể đi lại rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi, mấy ngày này đừng tùy tiện luyện võ, tốt nhất là không phát lực, ta không đùa đâu, nếu ngươi dùng sức mà tổn hại đến cơ thể thì không liên quan gì đến ta đâu đấy.”
Lâm Diệp trầm mặc một lát, sau đó thực sự quay người rời đi, không nói một lời.
Nhìn thấy vẻ mặt của tiểu từ này lạnh lùng như vậy, Tân tiên sinh không khỏi thở dài một hơi: “Người tiếp xúc với ta lâu ngày, không mấy ai có thể ít nói, sao ngươi vẫn còn cái tính đó.”
Lâm Diệp đã sải bước tới cửa.
Tân tiên sinh: "Không muốn hỏi ta tên gì à?”
Lâm Diệp dừng bước, quay đầu và chắp tay lại: “Xin hỏi quý danh của tiên sinh.”
Tân tiên sinh cười khà khà và nói: "Ta tên là Tân Ngôn Khuyết, nhớ kỹ đấy, sau này nói không chừng ngươi còn đến cầu xin ta.”
Lâm Diệp tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cái tên hay."
Tân tiên sinh nói: “Đương nhiên là một cái tên hay rồi, có điều ta vốn có cái tên khác nhưng có một lão già chê ta nói nhiều, không chịu nổi nên nhất quyết đổi tên của ta thành hai chữ Ngôn Khuyết này, chỉ là hy vọng ta bớt nói một chút, nhưng ông ta lại thất vọng rồi.”
Lâm Diệp suy nghĩ một lúc rồi nói với Tân tiên sinh: "Vị tiền bối đã đổi tên cho tiên sinh kia có lẽ không thất vọng đâu.”
Tân tiên sinh mỉm cười nói: "Ông ta không thất vọng? Ha, nếu ông ta không thất vọng thì tại sao… Thôi bỏ đi, không nói những chuyện này với ngươi nữa.”
Lâm Diệp lần thứ ba suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc hỏi: "Tiên sinh, ngươi thật sự chưa từng nghĩ rằng Tân Ngôn Khuyết và khuyết tâm nhãn* không có nhiều khác biệt sao?”
(*): ‘Khuyết tâm nhãn’ để chỉ những người đầu óc, tầm nhìn hạn hẹp, khuyết thiếu tâm cơ, ngu ngốc. Trong tiếng Trung từ Tân Ngôn và từ Tâm Nhãn có phát âm gần giống nhau ‘xinyan’.
Nói xong hắn quay người rời đi.
Tân Ngôn Khuyết đứng đó trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi thở dài một hơi: “Lại bị lão già đó lừa một vố rồi? Sao ông ta có thể nhàm chán, vô vị, vô sỉ như vậy nhỉ?”
Một lát sau, Tân Ngôn Khuyết lại thở dài: "Đúng vậy, không phải từ trước đến nay ông ta vẫn luôn nhàm chán vô sỉ như vậy sao?"
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Lâm Diệp đã biến mất, lại cười cười, tiếp tục lẩm bẩm một mình: "Bà bà, người yên tâm, tính xấu của tên này, sớm muộn gì ta cũng sẽ sửa được.”
Nói xong, hắn ta ngẩng đầu nhìn trời, có một đám mây trắng, càng nhìn càng thấy giống một khuôn mặt hiền từ.
Thế là hắn ta lại mỉm cười, bầu trời như được gột rửa, mây trắng như bông, nhân gian tươi đẹp, vì nhìn thấy mây trắng mà hắn ta cũng trở nên tươi sáng hơn.
Nhưng sự tươi sáng này, có liên quan gì đến nhân gian?
…
Vân Châu Phủ.
Là đại thành trong yếu nhất ở biên giới phía bắc của vương triều Đại Ngọc, cấp bậc chủ quan của Vân Châu Phủ cũng cao hơn cấp bậc chủ quan của các châu phủ khác một chút.
Theo các nói của bách tính, trong các cấp quan phủ đều có bốn đại ác nhân, đứng đầu đương nhiên chính là phủ trị, tiếp đến là phủ thừa, sau đó là chủ bộ, sau đó nữa là ngục thừa.
Với tư cách là tổng bổ của Vân Châu Phủ, Lôi Phong Lôi về tư cách đương nhiên kém hơn tứ đại ác nhân kia một chút.
Nhưng sức mạnh của Lôi Phong Lôi nằm ở chỗ trong Vân Châu Thành rộng lớn như vậy, tất cả các thế lực hắc đạo đều nằm dưới sự kiểm soát của ông ta.
Hàng năm ông ta đều lấy ra một phần lớn tiền hiếu kính của những người này hiếu kính cho phủ trị đại nhân, còn phải phân cho các vị đồng liêu, phủ trị đại nhân vui vẻ thì ông ta cũng sẽ có thể luôn vui vẻ.
Nhưng không biết mấy ngày nay thế nào mà thái độ của phủ trị đại nhân đối với ông ta dường như có chút không ổn.
Mấy ngày nay, Lôi Phong Lôi có chút khó chịu trong lòng, căn dặn thuộc hạ trưng thu một khoản tiền lớn, sau đó đích thân lặng lẽ đến nhà của phủ trị đại nhân.
Không ngờ rằng ông ta lại bị ăn canh bế môn*, quản sự trong nhà phủ trị đại nhân nói: Giữ lại tiền đi, đại nhân cảm thấy không khỏe, tạm thời không thể tiếp khách.
(*): Bị chặn ngoài cửa, không cho vào nhà.
8
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
