TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 73
Cái tên hay (2)

Cũng chính vì sự tồn tại của bốn cường giả nhân gian này mà Ngọc thiên tử hồ đồ kia của vương triều Đại Ngọc vẫn có thể sống bình an vô sự.

Người đời đều nói rằng Ngọc thiên tử của chúng ta vừa hiếu chiến vừa bất tài, lại không muốn bị người khác khinh thường nên thích phong hầu phong vương.

Lâm Diệp nằm ở trên giường đá, suy nghĩ lung tung từ thân phận của Tân tiên sinh tới Ngọc thiên tử.

Sau đó lại nghĩ đến những lời bà bà nói với hắn kia, bà bà nói người trên đời này đều tự cho rằng mình thông minh, không ai thừa nhận mình là kẻ ngốc.

Nhưng thân là Ngọc thiên tử, xung quanh có nhiều mưu thần như vậy, tại sao hắn lại phải khiến cho người khác cảm thấy mình là một kẻ ngốc?

Không sai, hắn ta là thiên tử, hắn ta có thể làm gì thì làm, nhưng hiện tại trong tay thái hậu đang cầm Kinh Đình Trượng do tiên đế để lại.

Chỉ cần Ngọc thiên tử dám làm bừa, thái hậu có thể dùng Kinh Đình Trượng để trừng trị, có tin đồn rằng Kinh Đình Trượng kia có quyền lực tối cao có thể đánh chết thiên tử.

Ngọc thiên tử vẫn không sao, còn làm những chuyện vớ vẩn, tại sao thái hậu lại không quản không hỏi?

Trên đời có quá ít học giả, bách tính làm ruộng thì nhiều, tâm tư cũng đơn giản, nào có mấy người sẽ suy nghĩ sâu sắc về việc triều đình, đều là bảo sao hay vậy thôi.

Bà bà nói Ngọc thiên tử phong vương phong hầu nhiều như vậy, vậy mà Đại Ngọc lại không tan không loạn, nguyên nhân trong đó chỉ là vì việc phụng lệnh sau việc sắc phong.

Tất cả con cháu đời sau của những người được Ngọc thiên tử sắc phong không được phép kinh doanh, không được phép làm ruộng, người được phong tước chỉ có thể cũng chỉ được phép nhận bổng lộc của triều đình.

Triều đình điều tra những vấn đề như vậy rất nghiêm ngặt, nếu phát hiện gia đình của vương hầu gia nào kinh doanh hoặc làm ruộng, lập tức trừng phạt vì tội đại bất kính.

Những vương hầu này, nói là có thái ấp, nhưng trong thái ấp lại không được mở phủ dựng nha, thái ấp này giống như thuê về vậy.

Thuế trong thái ấp vẫn phải nộp cho triều đình, ngay cả lương thực cũng không được giữ lại riêng, một khi có người giấu tiền giấu lương thực, bị tra ra sẽ trừng phạt theo tội phản nghịch.

Tội đại bất kính thì tịch thu tài sản, chủ phạm thì bị chém đầu, còn lại sẽ bị đi đày, mà tội phản nghịch thì tịch thu tài sản và chém hết cả nhà, tội nặng hơn thì còn tru di tam tộc, tru di cửu tộc.

Vì vậy, Ngọc thiên tử trong có vẻ làm xằng làm bậy không chút kiêng dè, nhưng thực ra đã nắm chặt toàn bộ vương hầu khắp thiên hạ này.

Không có bổng lộc, tiền bạc và lương thực do triều đình phát xuống, lại không được phép kinh doanh hay làm ruộng thì làm sao mà sống được?

Đằng sau khung cảnh đó đều là âm mưu và tính toán.

Bắc Dã Vương Thác Bạt Liệt đã sáu lần đệ đơn xin từ chức, thật sự nghĩ rằng ông ta chỉ đơn thuần không muốn làm vương gia thôi sao?

Nếu không phải binh quyền trong tay ông ta, Vân Châu trọng địa này lại không thể tách rời khỏi ông ta thì ông ta có thể sớm đã bị nhốt ở nơi non xanh nước biếc nào đó, làm một nhà quyền quý nhàn hạ rồi.

Trong đầu suy nghĩ lung tung, sự đau đớn trên cơ thể cũng bị lờ đi một chút, thời gian dường như cũng trôi qua nhanh hơn.

Hắn không dám suy nghĩ, bởi vì có một số việc buộc hắn phải luôn nghĩ về chuyện khác mới có thể phớt lờ chúng lâu hơn.

Khoảng giữa trưa, Tân tiên sinh trở về phòng nghỉ ngơi, vừa vào cửa nhìn thấy Lâm Diệp nằm trên giường đá, không hiểu vì sao lại kêu lên.

"Ôi trời?"

Lâm Diệp cảm thấy, trong hai chữ ngắn này tựa hồ ẩn chứa một ý nghĩa cực kỳ phức tạp.

Tân tiên sinh: "Khụ khụ, cảm thấy thế nào rồi? Nếu cảm thấy không có gì nghiêm trọng thì bây giờ ta có thể thả ngươi ra.”

Lâm Diệp: “Có phải ngươi quên không?”

Tân tiên sinh: “Sao có thể chứ? Phương pháp ngoại lực khai mở này, trong vòng trăm năm nay, ta là người duy nhất có thể sử dụng, hơn nữa ta đã chuẩn bị lâu như vậy, trước trước sau sau, trên trên dưới dưới, trái trái phải phải, tất cả quá trình đều nằm trong kế hoạch tính toán của ta, tuyệt đối không xảy ra sai sót.”

Lâm Diệp nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Ngươi quả nhiên là quên cởi trói cho ta.”

Lời nói của Tân tiên sinh đột ngột dừng lại, sau đó hắn ta cười ngượng ngùng nói: “Không phải là quên mà là củng cố, đúng vậy, chính là để củng cố hiệu quả trị liệu, ngươi không nghe những lang trung trong giang hồ nói sao, thuốc mà một liệu trình có thể khỏi, nhưng ngươi phải uống hai liệu trình, là để củng cố, ngươi nằm một lát là có thể xuống giường nhưng ta không để ngươi xuống giường cũng là để củng cố.”

Nói đến đây, có lẽ bản thân hắn ta cũng có chút đỏ mặt, may mà đang đeo mặt nạ nên cũng không thể nhìn ra, thế nhưng hắn ta quả thực rất xấu hổ mà nói như vậy.

Hắn ta tiến tới, cởi hết móc sắt trên người Lâm Diệp, ngay sau đó, Lâm Diệp lao ra khỏi nhà như một con chim.

"Ngươi còn…"

Tân tiên sinh hét lên một tiếng, Lâm Diệp đã lao vào nhà vệ sinh ở một trong viện rồi.

Những lời tiếp theo của Tân tiên sinh mới vang lên: “Đang khỏa thân kìa.”

Một lúc lâu sau, Lâm Diệp mới từ trong nhà vệ sinh vươn một tay ra, khua khua: “Đưa y phục cho ta!”

7

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.