TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 72
Cái tên hay (1)

Lâm Diệp kinh ngạc không nói nên lời, nhưng ý trong mắt hắn như muốn hỏi: Mấy trăm chỗ?

Tân tiên sinh tự hào gật đầu: “Không sai, chính là mấy trăm chỗ, nếu ta nhớ không lầm thì gõ thành công 666 chỗ.”

Đôi mắt của Lâm Diệp đột nhiên mở to.

Hắn không thể nói, nhưng đôi mắt hắn có thể biểu đạt, những gì phóng ra từ trong mắt hắn lúc này đều là sự nghi ngờ.

"Đúng đúng đúng."

Tân tiên sinh nhìn ánh mắt hắn, có chút áy náy mà nói: “Quả thực đã gõ hơn 666 lần, nhưng việc khó như vậy, ngươi còn không cho phép ta sai sót hai nghìn ba trăm bốn trăm lần sao?”

Ánh mắt Lâm Diệp lúc này đang chửi rủa, bà bà không cho phép hắn mắng người, hắn cũng mắt, dùng ánh mắt hung dữ mà mắng.

Con mẹ ngươi, sai sót hai nghìn ba trăm bốn trăm lần? Con mẹ ngươi, đánh trúng sáu trăm sáu mươi sáu lần.

May mà trước khi ra ngoài, Lâm Diệp đã nói với Lão Trần và Tiểu Tử Nại rằng việc luyện công đã đến giai đoạn then chốt, hai đêm tới có thể sẽ không về nhà.

Nếu không căn dặn, Lâm Diệp nghĩ rằng Tiểu Tử Nại có lẽ cả đêm sẽ không ngủ được.

Với một người không thích cười như hắn, hiện tại khi nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu và đôi mắt to tròn ngấn nước của Tiểu Tử Nại, khóe môi sẽ bất giác cong lên, chỉ là bản thân hắn chưa nhận ra.

Vốn dĩ hắn tưởng rằng sau khi bà bà qua đời, hắn sẽ là một người cô đơn trên thế giới này.

Hắn đi bộ đến thành phố Vân Châu mất hai tháng, thực ra cũng không cần lâu như vậy, nếu đi nhanh thì một tháng mười ngày cũng tới rồi.

Hắn cố tình đi chậm một chút vì muốn từ từ để bản thân thích nghi lại với sự cô đơn, đúng, là thích nghi lại.

Hắn mười một tuổi mới quen biết bà bà, tận hưởng thời gian ba năm không phải cô đơn, lúc rời khỏi Nam Sơn Thôn, hắn cảm thấy loại cảm giác đó quay trở lại rồi.

Phải mất hai tháng mới khiến hắn thu lại được nỗi sợ cô đơn, dù sao ba năm trời ở bên cạnh bà bà, là lời nói nhẹ nhàng của bà bà hóa thành thành kim qua thiết mã, chỉ cần cảm giác cô đơn kia dám xuất hiện, bà bà liền có thể bắt lấy sự cô đơn đó mà đánh.

Cô đơn có thể hóa thành Phật, cũng có thể hóa thành ma, nhưng cho dù bà bà bệnh nặng không dậy nổi, chỉ cần ở bên cạnh Lâm Diệp, bà bà cũng có thể phật đến chặn phật, ma đến diệt ma.

Hiện tại có thêm Lão Trần, một Tiểu Tử Nại, một già một trẻ này trở thành kim qua thiết mã trong lòng Lâm Diệp.

Tâm tình Lâm Diệp cũng có sự thay đổi, hắn không còn vì sự cô độc mà cố ý duy trì cô đơn nữa.

Nỗi cô đơn luôn ở đó, nhưng Tiểu Tử Nại là một vùng biển, đối diện với cô bé, xuân ấm hoa nở.

Lâm Diệp lúc này đang nằm trên giường đá không thể cử động, toàn thân vẫn còn đau nhức dữ dội, may mà đã đỡ hơn nhiều so với lúc bị đánh.

Tân tiên sinh vẫn mở cửa kinh doanh như thường lệ, đeo lại bộ da mặt kia và lại trở thành một người đàn ông trung niên nho nhã.

Vì vậy Lâm Diệp không khỏi thắc mắc, Tân tiên sinh rốt cuộc là người như thế nào? Có phải là một con yêu tinh?

Tân tiên sinh nói, từ năm 14 tuổi, hắn ta đã bỏ nhà đi bảy lần, lần gần đây nhất tính đến hiện tại, đã lẩn trốn được bốn năm trời.

Được biết, Tân tiên sinh là sư đệ của tư thủ thần quan của Thiên Thủy Nhai, đại khái cũng nên là đệ tử thân truyền của chưởng giáo chân nhân.

Với thân phận của hắn ta, tại sao lại muốn bỏ nhà ra đi chứ? Tại sao lại phải lẩn trốn? Dù sao nếu để lộ thân phận là đệ tử thân truyền của chưởng giáo, thành chủ của Vân Châu Thành cũng phải đích thân tiếp đón.

Tân tiên sinh chỉ mới mười tám tuổi.

Lâm Diệp nghĩ đến thực lực của Tân tiên sinh, đứng cách hắn hơn nửa trượng mà chỉ tiện tay vung một cái đã khống chế được huyệt đạo của hắn.

Cách không chi pháp này đã được coi là vượt ngoài phạm vi của những võ giả bình thường rồi.

Theo sự hiểu biết hiện tại của Lâm Diệp về võ cảnh, hắn đã biết vương triều Đại Ngọc có sự phân chia về thực lực của võ giả.

Khải Minh Cảnh có thể coi là tiêu chuẩn thấp nhất của người học võ, phía trên Khải Minh Cảnh là Hiển Cự, trên nữa là Bạt Tụy, võ giả của ba cảnh giới này đều không thể có thực lực có thể vận lực cách không.

Vì thế…

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Diệp có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Tân tiên sinh đã đạt đến Võ Nhạc Cảnh khi mới mười tám tuổi?

Bắc Dã Vương Thác Bạt Liệt, người dành phần lớn cuộc đời mình để chinh chiến, coi chiến trường như tông môn, coi giết chóc làm tu hành, bất khả chiến bại, được người khác xưng là đệ nhất cao thủ trong quân đội, cũng chỉ mới ở Võ Nhạc Cảnh.

Vương triều Đại Ngọc trải dài hàng ngàn dặm và có dân số lên tới hàng trăm triệu, trong đế quốc trung nguyên rộng lớn như vậy, cường giả Võ Nhạc Cảnh quả thực cũng không có nhiều.

Mà trên Võ Nhạc Cảnh, được gọi là Phú Thần Cảnh đã vượt qua phàm trần, người ta nói rằng cả thiên hạ chỉ có chín người, trong đó có bốn người ở Đại Ngọc.

Chưởng giáo chân nhân của Thượng Dương Cung đương nhiên xuất chúng trong số đó, ngoài ra có hai người, một là quán chủ của Dư Tâm Quán, một là trụ trì của Tích Thanh Tự, ngoài ra còn có một vị nghe nói ở đại nội.

7

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.