Chương 71
Đây là cấm thuật (3)
Phù một tiếng, Tân tiên sinh lại nhét miếng giẻ vào lại.
Tân tiên sinh: “Thật không nghe lời”.
Nói xong, hắn ta bước sang một bên ăn mì.
Phải nói rằng nếu muốn cảm nhận trở nên mẫn cảm, phương pháp khai mở này của hắn ta quả thực có hiệu quả.
Cảm giác đau kia, ít nhất phải gấp đôi cảm giác đau mà người bình thường có thể cảm nhận được, Lâm Diệp nằm đó, mồ hôi đầm đìa khắp người.
Mọi lỗ chân lông dường như đều bị thứ rất thô rất to mở ra.
Chết đi sống lại, đại khái như vậy.
Tân tiên sinh chậm rãi ăn hết mì, lại uống thêm một tách trà rồi mới đứng dậy quay lại chỗ Lâm Diệp.
Hắn ta lại lần nữa đưa tay lấy miếng giẻ trong miệng Lâm Diệp ra, hỏi: "Vừa rồi ngươi muốn nói gì?"
Lâm Diệp liếc hắn ta một cái: "Ngươi nấu mì chín quá rồi.”
Tân tiên sinh cong môi nói: “Xem ra còn có thể chịu đựng.”
Phù một tiếng, hắn ta lại nhét giẻ vào miệng, sau đó cầm lấy búa và chày lên.
Suốt cả một đêm, tiếng keng keng trong nhà chưa từng dừng lại.
Đến tờ mờ sáng, Tân tiên sinh thở dài nặng nề rồi thuận tay vứt búa và chày sang một bên.
Mà lúc này, Lâm Diệp trông như chỉ còn chút hơi tàn, giường như cũng chỉ một búa nữa của Tân tiên sinh là thở ra hơi cuối cùng đó.
Trên khuôn mặt của Tân tiên sinh đầy mồ hôi, với thực lực của hắn ta mà đã mệt thành như vậy, có thể tưởng tượng được Lâm Diệp đã phải chịu đựng những gì.
"Bây giờ có thể mắng ta rồi.”
Tân tiên sinh đỡ lấy giường đá và ngồi xuống, thở hổn hển.
"Ta cũng coi như không phụ sự giao phó rồi.”
Đợi một lúc, không thấy Lâm Diệp lên tiếng, Tân tiên sinh lo lắng hắn thật sự đã bị mình đánh chết rồi, lại đỡ giường đứng dậy xem, thấy Lâm Diệp đang trừng mắt nhìn mình.
Mặc dù vẫn dáng vẻ còn chút hơi tàn đó, nhưng lúc hắn trừng mắt vẫn thật sự rất tàn nhẫn.
Đôi mắt của Lâm Diệp đều đỏ như máu, sau một đêm bị dày vò này, tia máu đã phủ đầy trong mắt hắn.
Tân tiên sinh lúc này mới nhớ ra miệng Lâm Diệp vẫn đang bị bịt lại, thế là đưa tay tháo miếng giẻ ra.
Lại nhìn lại, thấy mảnh vải kia đã bị Lâm Diệp cắt rách lỗ chỗ, vải vốn rất cứng nhưng vẫn bị răng cắn rách.
Có vết máu trên nướu và trong kẽ răng của Lâm Diệp.
"Mắng đi."
Tân tiên sinh nói xong lại thuận theo giường đá mà trượt xuống, ngồi phịch xuống đất, không muốn cử động nữa.
Lâm Diệp không mắng, hắn cũng nào còn sức mà mắng.
Cứ yên tĩnh như vậy một lúc lâu, mặt trời bên ngoài đã mọc lên cao, trông có vẻ đặc biệt tươi sáng.
Tân tiên sinh như đang tự nói với chính mình: “Bà bà nói ngươi tính tình bướng bỉnh, lại hiếu thắng, không chịu cúi người.”
Lâm Diệp nghe được lời này, trong lòng hơi sửng sốt. Đúng vậy, trên đời này, người hiểu rõ hắn nhất chỉ có thể là bà bà.
“Bà bà còn nói, vinh hoa phú quý trên đời này, có chín mươi phần trăm là dựa vào việc cúi người đổi lấy được, Yêu Nhi xương cốt cứng, nhưng ta vẫn muốn để nó được vinh hoa phú quý, vì vậy ta cũng chỉ có thể hy vọng những người làm ca ca các con giúp đỡ nó.”
Tân tiên sinh chậm rãi thở ra một hơi: “Nhưng ta cảm thấy, ngươi không có bản lĩnh mà còn xương cốt cứng, không biết cúi người sẽ chết yểu.”
Lâm Y vẫn không lên tiếng.
Tân tiên sinh nói tiếp: “Là một nam nhân thì nghĩ rằng mình nên là người cứng rắn nhất thiên hạ, thực ra cũng chẳng qua là nghĩ trong lòng thôi, nào có ai không cúi đầu trước cuộc sống? Có thể vì một đồng tiền mà phải cúi người với nụ cười trên môi.”
Hắn ta đứng dậy và vươn vai một cái.
"Ta nói những lời này, có thể ngươi cảm thấy có chút cực đoan nhưng tuổi ngươi còn nhỏ, đợi đến khi ngươi ở độ tuổi của ta, ngươi sẽ hiểu, sống mới có thể làm việc, mà sống thì phần lớn thời gian đều phải chịu khuất phục.”
Lâm Diệp cuối cùng cũng mở miệng, hỏi: “Tiên sinh rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”
Tân tiên sinh lại thở dài: “Dù sao ở độ tuổi của ngươi là thanh xuân mà ta không bao giờ trở lại được nữa.”
Nói xong hắn ta đưa tay gãi mặt một cái, da mặt vậy mà lại bị cào ra, cảnh tượng này khiến Lâm Diệp giật mình.
Vốn dĩ, Tân tiên sinh trông như một người đàn ông trung niên, khuôn mặt kia không thể nói là già, nhưng chắc chắn cũng không còn trẻ.
Lúc này, sau khi da mặt bị cào xuống, đôi mắt Lâm Diệp trừng to.
Bởi vì Tân tiên sinh mà hắn nhìn thấy lúc này có khuôn mặt rất căng bóng, thậm chí còn không có một nếp nhăn, đừng nói là trung niên, có thể còn chưa hết tuổi dậy thì.
"Ta đã mười tám tuổi rồi, thời gian không tha cho một ai.”
Nói xong lời này, Tân tiên sinh nhìn về phía Lâm Diệp: "Nhưng ta còn có tiền đồ hơn ngươi nhiều, khi bằng tuổi ngươi, ta đã bỏ nhà đi bảy lần, lần cuối cùng thành công trốn được bốn năm.”
Hắn ta giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt mình: “Vào khoảnh khắc nhìn thấy ngươi, trong mắt đều là ta của năm mười bốn tuổi.”
Lâm Diệp: "Phì!"
Trước khi Lâm Diệp nói tiếp, Tân tiên sinh đã thuận tay khua một cái, rõ ràng hắn ta đứng cách Lâm Diệp hơn nửa trượng mà Lâm Diệp lại cảm thấy trên cổ hơi đau, sau đó hắn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tân tiên sinh quay người nhìn Lâm Diệp: “Không nói những chuyện này nữa, sau khi ngươi được khai mở sẽ có thể che giấu thực lực của mình, ngươi không muốn cúi người, ta lại không muốn phụ sự giao phó của bà bà, cách duy nhất chỉ có cách này, người khác tu hành, nội lực đều tích trữ trong đan điền, mà ngươi sau này có thể che giấu nội lực vào các huyệt vị quanh người, người khác có một đan điền, ngươi có mất trăm chỗ, hiện tại có phải ngươi cảm thấy cấm thuật này có chút danh xứng với thực rồi không?”
7
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
