Chương 70
Đây là cấm thuật (2)
Lâm Diệp: "Hãm hại?"
Tân tiên sinh lại nện búa xuống, Lâm Diệp đau đến gần như ngất đi.
Tân tiên sinh nói: “Loại phương pháp dùng ngoại lực khai mở này là bí truyền của Thượng Dương Cung, ngay cả trong chính cung của Thượng Dương Cung ở Ca Lăng, có lẽ cũng không có mấy người biết, bởi vì đây là cấm thuật mà chưởng giáo đại nhân tiền nhiệm đích thân phán định, không được phép sử dụng.”
Lâm Diệp: "Cấm thuật, có phải sử dụng phương pháp này sẽ khiến thực lực của người ta một bước lên mây?”
Tân tiên sinh: “Không phải, là vì phương pháp ngoại lực khai mở này sẽ gây chết người.”
Lâm Diệp nói xong, hắn lại đau đớn đến cắn chặt răng lại, phát ra tiếng két két, khi nghe thấy Tân tiên sinh nói đến đây, trong lòng đại khái đã có suy đoán.
Vì là cấm thuật nên đương nhiên là cực kỳ nguy hiểm, nhưng thường thứ có thể trở thành cấm thuật, chắc chắn cũng có uy lực không tầm thường.
"Tiên sinh, vậy nếu ta không chết, thực lực của ta sẽ tăng vọt sao?"
Tân tiên sinh hỏi: "Ngươi là kẻ ngốc sao? Vừa rồi rõ ràng ta đã nói với ngươi là không phải rồi mà.”
Lâm Diệp: "Hả?"
Tân tiên sinh nói: “Phương pháp ngoại lực khai mở, có một nửa khả năng sẽ giết chết người bị dùng thuật trong quá trình khai mở, một nửa còn lại, có chín mươi phần trăm khả năng là khai mở thất bại.”
Lâm Diệp: “Vậy còn lại một nhóm người rất nhỏ thì sao?”
Tân tiên sinh: "Ai mà biết được. Đây là cấm thuật đấy, dù sao ta cũng chưa từng nghe nói có người nào từng làm, trong vòng một trăm năm, có lẽ ta là người đầu tiên dùng phương pháp này, ngươi là người bị dùng thuật đầu tiên, nghe như vậy có phải cảm thấy rất đáng tự hào không?”
Lâm Diệp: "Bà bà nói, khụ khụ.”
Tân tiên sinh áp lại gần hỏi: “Bà bà nói gì?”
Lâm Diệp: “Bà bà nói không cho phép ta mắng người.”
Tân tiên sinh trừng mắt nhìn hắn một cái: “Vậy ngươi phải nghe lời, đừng mắng.”
Sau đó hắn ta nhắm chuẩn chày sắt vào vị trí bụng dưới của Lâm Diệp, đánh mạnh vào một cái, Lâm Diệp lập tức cảm thấy toàn thân đều như nát vụn, sau khi cổ họng phát ra một tiếng rên, cuối cùng không thể chống đỡ nổi mà ngất xỉu.
Tiên tiên sinh nhìn phản ứng của Lâm Diệp, trầm mặc một lát, sau đó cúi đầu nhìn chiếc búa và chày trong tay mình.
"Phản ứng lớn như vậy, cảm giác đau đớn mãnh liệt như vậy, trực tiếp khiến ngươi ngất đi, kỳ thực cũng là chuyện khó tránh khỏi.”
Hắn ta tự lẩm bẩm một câu.
Sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Ai mà chả có lúc sẩy tay, chỉ là đánh lệch chút thôi mà.”
Cũng may Lâm Diệp đã bất tỉnh, nếu không nghe được những lời này, có lẽ sẽ hộc máu.
Tân tiên sinh là một thầy lang, người đời nói lương y như từ mẫu, nhìn thấy Lâm Diệp ngất đi vì quá đau đớn, trong lòng hắn ta đương nhiên không phải không có chút lo lắng nào.
“Nhân lúc đang hôn mê, mau gõ thêm vài cái.”
Keng keng keng.
Mới qua năm lần gõ, Lâm Diệp đã bị cơn đau làm cho tỉnh lại.
Lúc này trên người hắn đã đầy những đốm đen tím, mỗi đốm đều có kích thước bằng quả trứng bồ câu.
Người hắn đầy mồ hôi, khuôn mặt kia đã không còn chút huyết sắc nào.
Tân tiên sinh lúc này cũng đã dừng lại, nhìn thấy Lâm Diệp yếu ớt, dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Đây không phải là việc có thể làm một lượt là thành, đổi là người khác cũng không thể một hơi chống đỡ được.”
Lâm Diệp vừa định mở miệng, Tân tiên sinh tiếp tục nói: “Ta cũng không làm được, vì vậy ta đi ăn miếng cơm, uống chút nước, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục, dù sao ta cũng biết mệt mà.”
Lâm Diệp hét về phía hắn ta: "Ngươi bịt miệng ta lại đi, nếu không cho dù bà bà có báo mộng mắng ta, ta cũng sẽ mắng ngươi xối xả một trận trước.”
Tân tiên sinh: “Ngươi dọa ta?”
Lâm Diệp nhìn thẳng vào hắn ta.
Tân tiên sinh: “Ôi, ngươi thật sự dọa ta sợ rồi.”
Nói xong, hắn ta nhanh chóng tìm một miếng giẻ, nhét vào miệng Lâm Diệp.
Vậy mà hắn ta lại thực sự đi nấu cơm ăn rồi, hơn nữa còn chuyển một cái bếp lò đến nơi cách Lâm Diệp không xa và ngồi đó nấu mì.
Trong khi nấu mì, còn dành thời gian pha một ít trà.
Lúc này Lâm Diệp chỉ cảm thấy khắp người mình như có vô số loài bò sát, chúng không phải bò lổm ngổm trên bề mặt cơ thể mà là ở bên trong cơ thể hắn.
Dường như có những con bò sát đang bò trong từng mạch máu, mỗi một con đều lớn hơn mạch máu rất nhiều, loại cảm giác này quả thực khiến người ta sống không bằng chết.
"Việc khai mở sẽ không khiến cho thực lực của ngươi nhảy vọt.”
Lâm Diệp đột nhiên nghe thấy Tân tiên sinh lên tiếng.
"Ngươi hay từ bỏ ý nghĩ đó đi.”
Tân tiên sinh thấy mì đã được nấu chín, dùng đũa gắp vào bát, vừa trộn vừa nói: “Mục đích của việc khai mở là để khiến cảm giác bên trong ngươi trở nên nhạy bén hơn, vượt xa người thường.”
"Ám huyệt di chuyển, tại sao đại đa số người đều không nhận biết được, chính là bởi vì nó quá kín, với phản ứng cơ thể của người thường, chín mươi chín phần trăm cơ thể con người, cho dù ám huyệt xuất hiện cũng căn bản không biết được.”
"Lợi ích thứ hai chính là khiến điều kiện thể trạng của ngươi cao hơn người thường một chút."
Trong miệng Lâm Diệp phát ra một tiếng ư ử, tựa hồ đang muốn nói cái gì đó.
Tân tiên sinh bưng bát tới, lấy miếng giẻ ra khỏi miệng Lâm Diệp: "Không được phép mắng người.”
Lâm Diệp: "Ta sẽ làm."
7
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
