TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 69
Đây là cấm thuật (1)

Tân tiên sinh: "Ngươi đúng là đồ ngốc, tại sao bà bà lại phải viết thư cho ta chứ? Chẳng lẽ bà bà không biết ngươi là đồ ngốc?”

Lâm Diệp: "Tạm biệt."

Tân tiên sinh lại bước thêm một bước ngăn cản Lâm Diệp: "Coi như ta cầu xin ngươi, thời gian ta ở lại Vân Châu Thành thật sự không còn nhiều.”

Lâm Diệp: “Tiên sinh cầu xin ta cũng vô ích.”

Tân tiên sinh: “Con mẹ nó?”

Sau âm thanh này, hắn ta dùng một chưởng đánh vào sau gáy Lâm Diệp, Lâm Diệp thấy hắn ta sắp ra tay nhưng không thể tránh được, bởi vì tốc độ xuất thủ và phản ứng của hai người khác biệt quá lớn.

Lâm Diệp rên rỉ ngã xuống, Tân tiên sinh cố tình không đỡ hắn để mặc hắn ngã xuống đất.

"Ta không nên phí lời với ngươi, dù sao là ta mở đầu óc cho ngươi, cũng không cần ngươi phối hợp gì cả.”

Nói xong hắn ta cúi người nắm lấy cổ chân Lâm Diệp, kéo Lâm Diệp vào nhà như kéo cành cây.

Sau khi vào nhà, Tân tiên sinh vung tay một cái, ném Lâm Diệp lên trên giường đá.

Trong căn phòng này vậy mà lại có một chiếc giường đá nhẵn bóng kiên cố, hơn nữa trên giường đá còn có dây xích và khóa sắt.

Thứ này, trông thế nào cũng cảm thấy không đứng đắn.

Lâm Diệp bị ném trên đó, Tân tiên sinh động thủ, dùng dây xích và khóa sắt trói chân tay của Lâm Diệp lại.

Sau đó hắn ta dùng ngón tay điểm vào huyệt vị trên cổ Lâm Diệp, Lâm Diệp đau đớn tỉnh lại, vô thức muốn đứng dậy nhưng dây xích lại kêu vang.

"Đây là thứ ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ta đã chuẩn bị nó từ khi nhận được thư của bà bà.”

Tân tiên sinh liếc nhìn Lâm Diệp một cái: “Bị trói tứ chi vào giường đá như thế này có phải có chút nhục nhã không?”

Lâm Diệp không để ý tới hắn ta.

Tân tiên sinh nói: “Đừng lo lắng, lát nữa sẽ càng nhục nhã hơn.”

Nói xong, hắn ta bước tới cởi quần áo cho Lâm Diệp, Lâm Diệp lập tức hoảng sợ, lần này thật sự hoảng rồi.

Nhưng hắn đã bị trói chặt, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể cử động nên vô cùng xấu hổ và tức giận khi bị Tân tiên sinh lột sạch hết quần áo.

Vâng, đúng vậy, lột sạch toàn bộ.

Vào lúc này, một chàng trai trẻ kiên cường như vậy, bướng bỉnh như vậy, ưu tú như vậy, lòng như tro nguội.

Tân tiên sinh khó tránh khỏi việc nhìn thấy thứ không nên nhìn, sau đó lại chỉ có thể thở dài một hơi.

"Xem ra quả thực có thể dài một trượng, con mẹ nó, ghen tị quá.”

Nói xong hắn ta quay người đi ra ngoài, đóng cửa viện lại rồi lại đóng cửa phòng và khóa lại.

Lâm Diệp nhìn nhất cử nhất động của hắn ta bằng ánh mắt có thể giết người.

"Nhẫn nhịn một chút là được rồi, ta đã bao giờ nói với ngươi rằng ta thực ra thấy ngươi không thuận mắt chưa?”

Tân tiên sinh vừa lấy ra một chiếc túi vải vừa nói với Lâm Diệp: "Rõ ràng là ta có thể giúp bà bà làm việc, nhưng ba năm trước bà bà nói với ta, chuyện này nên để Yêu Nhi làm.”

Lâm Diệp trong lòng chấn động khi nghe thấy lời này.

Tân tiên sinh nói: “Ngươi thực sự nghĩ rằng bà bà không đoán được sau khi bà ấy chết, ngươi sẽ lựa chọn báo thù cho người thân đã khuất của bà ấy sao? Trong thư bà bà có nói, nếu bà ấy chết rồi, ngươi chắc chắn sẽ tới Vân Châu.”

Đôi mắt của Lâm Diệp mở to.

Tân tiên sinh nói: “Ta cũng không biết tại sao bà bà lại chọn ngươi, nhưng nếu đã là ngươi, vậy thì ta phải nghe theo lời bà ấy.”

Hắn ta mở túi vải ra, lấy ra từ trong đó một túi vải nhỏ khác, lại tiếp tục mở ra, bên trong đều là những cây kim bạc rất nhỏ mảnh.

Hắn ta đưa những cây kim bạc cho Lâm Diệp xem: "Nhìn thấy những thứ này chưa? Mấy trăm cây, ngươi không dùng nổi một cây, thật đáng tiếc.”

Sau đó hắn ta ném chiếc kim bạc sang một bên và lấy ra một bộ đồ khác từ trong gói.

Một cái búa và một cái khoan.

Chiếc búa to bằng nắm tay, chiếc khoan dài khoảng một thước, giống một chiếc đũa sắt hơn, đầu búa không nhọn, có hình tròn giống như chiếc mũ nấm.

Tân tiên sinh quay người lại, đối mặt với Lâm Diệp, dùng búa gõ vào mũi khoan một cái, phát ra âm thanh giòn vang.

Lâm Diệp có thể nhịn không hét lớn tiếng, đây đã là việc mà người bình thường không thể làm được rồi.

Tân tiên sinh dùng chày sắt đầu tròn nhắm chuẩn vào một huyệt vị nào đó của hắn, rồi dùng búa gõ mạnh.

Lâm Diệp gần như cắn chặt đến nát răng, loại đau đớn đó không ai có thể chịu đựng được.

Lâm Diệp am hiểu y thuật, cho nên hắn biết, đau đớn có thể chia làm nhiều loại, mà sự đau đớn hắn phải chịu lúc này chính là tổng hợp của tất cả mọi loại đau đớn.

"Ngươi đã mười bốn tuổi rồi, giờ mới bắt đầu luyện võ, xuất phát điểm của ngươi thấp hơn nhiều so với người khác."

Tân tiên sinh vừa động tay cừa nói, lời nói có vẻ nghiêm túc nhưng trong giọng điệu lại có chút hả hê trên nỗi đau của người khác.

"Cho nên ta chỉ có thể dùng ngoại lực khai mở huyệt đạo của ngươi."

Lâm Diệp nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tiên sinh chắc chắn không có ý muốn chỉnh ta sao?”

Tân tiên sinh nói: "Ta được bà bà giao phó, đợi ngươi đến Vân Châu phải cố gắng hết sức để giúp đỡ ngươi, mọi việc ra làm đều là để có thể khiến ngươi nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.”

Nói xong, hắn ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Có điều, chuyện ngoại lực khai mở này, ta sớm đã muốn thử rồi, chỉ là luôn chưa tìm được người thích hợp để ta hãm hại.”

7

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.