TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 68
Thấy ngươi không thuận mắt (2)

Ông lão mặc áo bào đỏ nhìn Lâm Diệp: "Vậy hắn cũng là đệ tử của Thần Cung rồi.”

Tân tiên sinh lắc đầu: "Không tính, hắn là bạn của ta, không phải đệ tử của ta, dựa vào đâu lại coi là người của Thần Cung?”

Ông lão áo đỏ cau mày nói: "Nhưng ngươi nên biết, thứ trong Thần Cung không thể dạy cho người ngoài.”

Tân tiên sinh chỉ vào một chiếc ghế ở một bên và nói với Lâm Diệp: "Ngươi ở đó đợi ta một chút, ta đối phó với lão đầu này trước.”

Hắn ta quay lại trước mặt ông lão mặc áo choàng đỏ, kéo chiếc ghế đá về phía trước, nhìn thẳng vào mặt ông lão đang gần trong gang tấc.

"Những gì ta dạy hắn không phải là thứ của Thần Cung, chỉ là vấn đề y đạo thôi, chẳng lẽ ta không hiểu quy tắc của Thần Cung bằng ông?”

Ông già áo đỏ nhìn hắn ta một lúc rồi thở dài nói: "Ta không tranh cãi với ngươi, đợi có người tới đón ngươi về Ca Lăng, chưởng giáo đại nhân sẽ xử lý.”

"Ha ha ha ha"

Tân tiên sinh bật cười lớn: “Ông không dám động vào ta, chẳng lẽ không phải vì ông biết ông ta căn bản sẽ không xử lý ta sao? Ông có tin ngày ta trở về Ca Lăng, ông ta nghe tin ta trở về, đến giày cũng không mang mà chạy ra đón ta không?”

Ông già áo đỏ lại thở dài, bởi vì ông ta tin.

"Ngươi về đi."

Tân tiên sinh nói: “Ta không can thiệp chuyện của ông, ông cũng đừng can thiệp vào chuyện của ta, ông dám động vào hắn, ta sẽ nhổ sạch râu của ông làm thành một cái chổi cho người ta đi cọ bồn cầu.”

"Ngươi!"

Cho dù ông già mặc áo choàng đỏ có kiềm chế tốt đi chăng nữa, cũng tức giận đến tái nhợt sắc mặt.

Nhưng ông ta cũng chỉ nói ra một chữ ‘ngươi’, sau đó hít một hơi thật sâu và đứng lên nói: "Ta chỉ tới thăm ngươi trước khi người ở Ca Lăng tới, chỉ cần ngươi không bỏ chạy nữa, những chuyện khác ta sẽ không quản.”

Tân tiên sinh mỉm cười gật đầu: "Ngoan, sau khi trở về Ca Lăng ta sẽ nói tốt cho ngươi mấy câu.”

Ông già mặc áo choàng đỏ không thèm quan tâm đến hắn ta, sải bước ra ngoài, rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông xe vô cùng chói tai, không lâu sau chiếc xe ngựa sang trọng kia đã đi xa rồi.

Lâm Diệp hỏi: "Tiên sinh, ông ta là…?”

Tân tiên sinh đáp: “Xét về vai vế thì là sư huynh của ta.”

Lúc trước nói chuyện với Tân tiên sinh, đại khái có thể nghĩ đến việc Tân tiên sinh cũng là đệ tử của Thần Cung, hơn nữa có lẽ còn là đệ tử đích truyền, nếu không căn bản không có tư cách tiến vào Thánh Trăn Đường xem điển tích, không ngờ vậy mà hắn ta lại là sư đệ của tư tọa Thiên Thủy Nhai.

Trong lòng Lâm Diệp đang nghĩ về võ quán, hắn nghiêng người nói với Tân tiên sinh: “Xin tiên sinh giúp đỡ, võ quán có thể sẽ vì ta mà gặp rắc rối.”

Tân tiên sinh lắc đầu: "Rắc rối do ngươi gây ra, ta quản làm sao? Ngươi tự nghĩ cách giải quyết đi.”

Vẻ mặt của Lâm Diệp khẽ động, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại.

Tân tiên sinh nói: "Tại sao ta phải dạy ngươi? Là bởi vì ngươi là Yêu Nhi của bà bà, ta phải gọi ngươi một tiếng tiểu đệ, còn Nghiêm Tiển Ngưu và Lôi Hồng Liễu của võ quán không có quan hệ gì với ta.”

Lâm Diệp gật đầu: "Được."

Tân tiên sinh tò mò, hắn ta vốn nghĩ rằng Lâm Diệp sẽ nói thêm vài lời nữa, chẳng hạn như với thân phận của Tân tiên sinh, chỉ một câu nói là có thể hóa giải những nguy hiểm tiềm ẩn của võ quán, hắn ta còn muốn Lâm Diệp hạ giọng cầu xin hắn ta, mà càng cầu xin hắn ta, hắn ta càng không đồng ý, nghĩ thôi mà thấy sảng khoái.

Vậy mà Lâm Diệp lại chỉ đáp lại một chữ ‘được’.

Hắn ta hỏi: “Ngươi không định cầu xin ta thêm mấy câu à?”

Lâm Diệp nói: “Bà bà từng nói, người ở đời, khó tránh khỏi xin người khác giúp, nhưng cầu xin cũng phải có chừng mực, xin một lần mà người ta không giúp thì không thể cầu xin nữa, thứ nhất, đó là ép người ta làm việc mà người ta không muốn, thứ hai sẽ khiến ngươi phải cong lưng.”

Tân tiên sinh nói: “Bà bà nói đúng.”

Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Cho nên chuyện của võ quán, vẫn là không liên quan đến ta.”

Lâm Diệp gật đầu nói: "Ta hiểu."

Tân tiên sinh chậm rãi thở ra một hơi và nói: “Bà bà sống mệt mỏi lắm, với đức tính này của ngươi, sống cũng mệt mỏi.”

Lâm Diệp không nói gì.

Tân tiên sinh nói: “Chuyện của võ quán, ta sẽ không quan tâm, ngươi cũng đừng can dự, mấy ngày nay ta phải dạy ngươi, ngươi sẽ không có thời gian ra ngoài, cũng không được phép ra ngoài.”

Lâm Diệp lùi về phía sau một bước, chắp tay cúi người: “Không thể làm được.”

Nói xong hắn quay người rời đi.

Tân tiên sinh: “Chết tiệt, ta còn phải cầu xin ngươi sao?”

Lâm Diệp vừa đi vừa nói: “Tiên sinh có việc có thể làm và không làm của tiên sinh, ta cũng có của ta, ta rất quan tâm đến việc họ cùng tiên sinh, trong võ quán có sư phụ và sư nương của ta, còn có các sư huynh, ta cũng quan tâm.”

Tân tiên sinh: “Bọn họ và ngươi mới quen biết được mấy ngày, ngươi và bọn họ có mấy phần tình cảm chứ?”

Lâm Diệp không thèm quay lại và nói: "Tạm biệt, tiên sinh."

Tân tiên sinh một bước xông tới, chặn trước mặt Lâm Diệp: "Ngươi còn cho rằng ta sẽ cầu xin ngươi ở lại sao? Ngươi dựa vào đâu mà tự cao tự đại như vậy chứ?”

Lâm Diệp: "Ta học hai ngày bản lĩnh với tiên sinh, có lẽ sẽ bỏ lỡ việc canh gác võ quán.”

7

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.