TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 67
Thấy ngươi không thuận mắt (1)

Lôi Hồng Liễu cũng lười để ý tới ông ta, lại căn dặn Lâm Diệp vài câu.

Lúc Lâm Diệp đi ra ngoài, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn lại, Lôi Hồng Liễu vẫn còn vẫy tay với hắn.

Sư nương có tính cách hào sảng và mạnh mẽ, nhiều năm trời không ai dám gây sự với võ quán, thực ra đều là vì Lôi Phong Lôi, sư nương còn có thể có chống như nào nữa chứ?

Nàng ta chỉ là không muốn đệ tử của mình lo lắng mà thôi.

Cho nên Lâm Diệp nghĩ, Tân tiên sinh lợi hại như vậy, nếu võ quán thực sự có chuyện gì, tạm thời chỉ có thể cầu xin Tân tiên sinh giúp đỡ.

Nghĩ đến đây, tốc độ của hắn nhanh hơn một chút.

Có lẽ vì đi quá nhanh nên những thứ Nghiêm Tiển Ngưu nhét vào trong túi bị rơi ra ngoài.

Lâm Diệp cúi đầu nhìn, chỉ thấy đó là một viên sỏi, hắn vô thức thò tay vào túi lấy ra một nắm sỏi.

Nghiêm Tiển Ngưu, thật là dũng cảm.

Khi Lâm Diệp đến y quán, nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở cửa, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một chiếc xe ngựa như vậy.

Lúc trước, sau khi đánh nhau với đám người Khúc Thất Quỷ kia, Lâm Diệp nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu đen, cực kỳ sang trọng và trên xem còn có tua màu vàng hơi đỏ.

Chủ nhân của chiếc xe đó là sư phụ hiện tại của Trần Vi Vi, một vị tư lễ thần quan của Thiên Thủy Nhai.

Lúc này, xe ngựa đậu ngoài cửa sau của y quán được sơn màu đỏ sẫm, trước buồng xe có treo hay chiếc đèn lồng hai bên.

Nó lớn hơn và sang trọng hơn chiếc xe ngựa màu đen kia, trên xe cũng có những chiếc tua màu vàng hơi đỏ.

Vì vậy, Lâm Diệp suy đoán rằng chủ nhân của cỗ xe này hẳn phải có địa vị cao hơn vị tư lễ thần quan kia.

Thượng Dương Cung lấy màu đỏ biểu hiện sự tôn kính, giống như các quan trong triều đình, cũng có phân chia cấp bậc.

Chỉ những người từ cấp tư lễ chính tứ phẩm trở lên mới có tư cách mặc áo gấm thần quan màu đỏ thẫm, trên áo gấm còn thêu hình cá chép.

Chính tam phẩm là tư thủ thần quan, thông thường mà nói cũng chính là chủ quan của phân tọa các vùng, trên bộ áo gấm đỏ có thêu hình hạc tiên.

Trên áo gấm của thần quan nhị phẩm có thêu hình kỳ lân, đương thế chỉ có một vị thần quan nhất phẩm chính là chưởng giáo đại nhân của Thượng Dương Cung.

Hồng bào của chưởng giáo đại nhân được thêu hình con rồng vàng năm móng. Theo luật pháp của đế quốc Đại Ngọc, chưởng giáo đại nhân có thân phận ngang với thân vương.

Nhưng trên thực tế, ngay cả Ngọc thiên tử khi nhìn thấy chưởng giáo đại nhân cũng phải hành lễ.

Lúc này, cỗ xe ngựa màu đỏ sẫm này đang đậu bên ngoài y quán, phía trước và phía sau xe ngựa đều có kỵ sĩ mặc áo đen, không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được có lẽ là vị đại nhân của Thiên Thủy Nhai kia đến rồi.

Mà xe ngựa đậu ở ngõ sau chứ không phải ở cửa trước của y quán, trong đây tựa hồ có chút thâm ý.

Lâm Diệp tiến lên định sải bước đi vào thì bị một kỵ sĩ mặc áo bào đen chỉ chỉ: "Lùi lại."

Lâm Diệp nhìn kỵ sĩ đó: "Ta tới y quán gặp Tân tiên sinh, ta có hẹn với hắn ta.”

Kỵ sĩ áo đen lạnh lùng nói: "Chờ đó."

Chính vào lúc này, Lâm Diệp nghe thấy Tân tiên sinh đang nói trong hậu viện.

“Ngươi cứ vào đi, nếu có ai ngăn cản, ta sẽ lột y phục đẹp đẽ của hắn ta ra, treo ngược hắn ta trước cửa lầu xanh, ta đã hẹn trước với ngươi, bọn họ là không mời mà đến, vì vậy nếu bọn họ động thủ, là bọn họ không có quy tắc và thô lỗ, ta chưa từng thích người thô lỗ.”

Sau đó Lâm Diệp bước về phía trước, kỵ sĩ áo đen kiêu ngạo kia dường như không coi lời nói của Tân tiên sinh ra gì, soạt một tiếng, rút thanh đao bên người ra.

"Còn tiến lên, chém!”

Lâm Diệp thậm chí không thèm nhìn hắn ta, vẫn sải bước về phía trước, kỵ sĩ áo đen cũng không chút do dự, vung đao chém về phía ngực của Lâm Diệp.

‘Bộp’ một tiếng, cây trường đao sắp chạm vào người Lâm Diệp kia dừng lại giữa không trung, thứ ngăn lưỡi đao này lại là hai ngón tay.

Tân tiên sinh dùng hai ngón tay của bàn tay trái kẹp lấy lưỡi đao, tay phải túm lấy vạt áo trước của kỵ sĩ áo đen: “Ngươi rất dũng cảm.”

"Bớt giận."

Trong viện tử truyền đến một giọng nói vô cùng già dặn.

"Với thân phận của ngươi, sao phải so đo với bọn họ chứ?”

Ông lão mặc áo choàng đỏ đang ngồi xếp bằng trên ghế đá trong viện tử quay đầu nhìn một cái: “Là ai đã rút đao, phế võ nghệ của hắn, đuổi khỏi Thiên Thủy Nhai, làm theo lời Tân tiên sinh nói, lột áo bào đen của hắn ta, treo ngược ngoài thanh lâu.”

Tân tiên sinh cười nói: “Ông ngồi bất động ở đó, vì không nhanh bằng ta?”

Ông lão mặc áo bào đỏ gật đầu: “Không những không nhanh bằng ngươi, mà ta cũng không đắc tội nổi với ngươi, đành phải nhịn.”

Tân tiên sinh buông tay ra, võ sĩ áo đen kia đã tái mặt, người phía sau hắn ta tiến lên, ấn vai xuống và áp tải hắn ta xuống.

Tân tiên sinh kéo tay Lâm Diệp và bước vào, vừa đi vừa nói: “Vừa rồi ông hỏi ta, trốn bao nhiêu năm rồi, tại sao đột nhiên không trốn nữa.”

"Vậy bây giờ ta nói cho ông biết, ta quen biết một người bạn nhỏ, muốn dạy hắn một chút bản lĩnh, sau đó ta sẽ về Ca Lăng, tránh việc những người các ngươi cả ngày thấp tha thấp thỏm.”

7

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.