TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 66
Tai họa ngầm (2)

Người bán thuốc dại trong giang hồ, những thứ bọn họ bán có thể tốt đẹp gì chứ, nhưng loại người này trong hắc đạo lại luôn có chỗ.

Con trai lớn của bà bà là tướng quân của Vô Cụ Doanh, con thứ là hiệu úy của Vô Cụ Doanh, con trai thứ ba là y quan của Vô Cụ Doanh, con trai thứ tư là thập trưởng của Vô Cụ Doanh.

Bà bà nói rằng lúc đó ở Vô Cụ Doanh không có kẻ hèn nhát, hơn một nghìn người đều thiệt mạng trong trận chiến, không ai đầu hàng, cũng không ai rút lui.

Nhưng bà bà cũng nói rằng nếu không phải bị người khác bán đứng, cố ý dẫn sai đường thì 1200 dũng sĩ tinh nhuệ của Vô Cụ Doanh sao có thể dễ dàng rơi vào nguy hiểm được.

Bọn họ có thể rơi vào vòng vây đó, toàn bộ là vì tin tưởng, tin tưởng vào người đã cố tình dẫn họ đi sai đường.

Sau đó Lâm Diệp cẩn thận phân tích, phát hiện trong Vô Cụ Doanh, đồng đội như tay chân như anh em, bọn họ luôn tin tưởng vào đồng đội của mình.

Vì vậy, người hãm hại Vô Cụ Doanh lúc trước, trên 80% khả năng là người của Vô Cụ Doanh.

Ai chưa chết thì người đó là nghi phạm lớn nhất.

Sau đó lại nhớ lại lời Nghiêm Tiển Ngưu đã nói khi say rượu, là ngày xưa ông ta nhặt người mù và người què về.

Vì người què và người mù đều là người của Vô Cụ Doanh nên bọn họ không ở cùng chiến trường với Bắc Dã Quân nơi Nghiêm Tiển Ngưu ở.

Được Nghiêm Tiển Ngưu nhặt ở một chiến trường khác, hơn nữa hai người này lúc đó bị thương nặng, trong đó nhất định có ẩn tình.

Bốn người con trai của bà bà đều ở Vô Cụ Doanh và chết trong cùng một trận chiến bi thảm. Mười năm đau khổ dày vò của bà bà cũng bắt đầu từ ngày đó.

Lâm Diệp hít sâu một hơi, tự lẩm bẩm một tiếng.

"Ta là Yêu Nhi.”

Nghĩ đến Tân tiên sinh bảo Lâm Diệp đến võ quán xin nghỉ hai ngày, trong lòng Lâm Diệp khẽ động, vừa hay có thể tranh thủ hai ngày nghỉ để điều tra kỹ hai người kia.

Mặc dù hai người đó trông không giống những kẻ đại gian đại ác, nhưng bọn họ là điểm đột phá duy nhất để Lâm Diệp tìm ra sự thật vào lúc này.

Việc xin nghỉ, đương nhiên phải có một lý do hợp lý.

Cho nên Lâm Diệp nói với Lôi Hồng Liễu, đây chính là ý của Tân tiên sinh, hắn đến y quán bốc thuốc, Tân tiên sinh nói hắn phải nghỉ ngơi hai ngày, hơn nữa mỗi ngày phải đến y quán để trị liệu, nếu không có thể sẽ có tai họa ngầm.

Lôi Hồng Liễu nghe xong lý do xin nghỉ phép, liền xoay người đá vào mông Nghiêm Tiển Ngưu.

“Nếu không phải do ông đánh mạnh như vậy, nó sẽ thế này sao?”

Nghiêm Tiển Ngưu gật đầu khom lưng: “Phu nhân giáo huấn phải, ta học tập phu nhân nhiều năm như vậy mà vẫn phạm lỗi, ta cảm thấy hổ thẹn với sự dạy dỗ của phu nhân.”

Khi Lâm Diệp nhìn về phía Nghiêm Tiển Ngưu, hắn luôn cảm thấy có gì đó lóe lên trong mắt Nghiêm Tiển Ngưu.

Người này trông có vẻ thô lỗ và tầm nhìn hạn hẹp này tuyệt đối không đơn giản.

Lâm Diệp có lúc không khỏi thắc mắc, thời khắc Nghiêm Tiển Ngưu bóp cổ mình sau khi ra khỏi quán rượu kia, là thật sự say hay giả vờ say.

Ông ta nói: Không phải ngươi muốn tìm lão binh sao, vậy ngươi tìm đúng rồi, lão tử chính là lão binh. Câu nói này cũng không giống một lời nói khi say.

Đó là cái gì, một lời cảnh cáo sao?

Lôi Hồng Liễu trừng mắt nhìn Nghiêm Tiển Ngưu, nói: "Đi lấy chút tiền đến đây, Tiểu Diệp Tử đến y quán trị liệu, ông bỏ tiền.”

Nghiêm Tiển Ngưu: "Ta lấy ta lấy, nhưng ta không có, bạc đều do phu nhân quản, ta quả thực không có.”

Lôi Hồng Liễu "Chân giường có một cái lỗ, ông cho rằng ta không thấy chút bạc vụn nhét trong cái lỗ đó sao? Không vạch trần ông, ông còn tưởng ta ngốc?”

Nghiêm Tiển Ngưu: “Chuyện này…”

Đó là số tiền riêng mà ông ta đã bí mật tiết kiệm trong nhiều tháng.

Ông ta lại không dám đắc tội Lôi Hồng Liễu, đành phải lấy ra hết, tổng cộng cũng chỉ có bốn năm lạng bạc vụn, ông ta còn chọn một khối lớn hơn một chút bỏ vào trong túi.

Trong khi Nghiêm Tiển Ngưu về phòng, Lâm Diệp nghiêm túc nói: "Đệ tử cảm thấy đám người Khúc Thất Quỷ muốn đối phó ta, có lẽ không phải là nhắm vào ta.”

Lôi Hồng Liễu nói: “Sư nương mà sợ hắn ta sao?”

Lâm Diệp nói: "Ta chỉ cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Sư nương và sư phụ, hai ngày này vẫn nên cẩn thận một chút.”

Lôi Phong Lôi là tổng bổ của Vân Châu Thành, mặc dù thân phận có chút thấp hơn phủ thừa đại nhân nhưng hai người là bạn đồng sự nhiều năm, quan hệ không nên thù địch.

Người của phủ thừa đột nhiên xuất hiện, nói rằng muốn cảnh báo Lâm Diệp, đây càng giống một kiểu thăm dò hơn.

Lâm Diệp nhắc nhở Lôi Hồng Liễu là vì hắn cảm thấy Lôi Phong Lôi có thể sắp xảy ra chuyện.

Lôi Hồng Liễu cười nói: “Ta đã nói với ngươi, chỗ dựa của sư nương ngươi rất lớn, ngươi không cần lo lắng cho ta và sư phụ ngươi, đi trị liệu trước đi, hai ngày sau trở về, ta tiếp tục dạy ngươi.”

Lâm Diệp khom người hành lễ, Nghiêm Tiển Ngưu vừa vặn đi trở về, không cam tâm tình nguyện nhét tiền vào trong túi Lâm Diệp.

“Cầm đi, cầm đi, nhanh rời đi, đừng để ta nhìn thấy số bạc đó nữa, ta đau lòng.”

Lôi Hồng Liễu hỏi ông ta: "Đưa cả rồi?”

Nghiêm Tiển Ngưu: "Đưa hết rồi, đưa hết rồi, lời phu nhân nói, ta có lúc nào dám không nghe chứ? Một khi phu nhân ra lệnh, tay chân của ta đều không nằm trong tầm khống chế của ta nữa, nếu đầu ta có ý định giấu bạc, tay này của ta đã tát bốp bốp vào mặt rồi.”

6

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.