Chương 65
Tai họa ngầm (1)
Trong đầu hắn liền nghĩ đến cảnh tượng tiểu nha đầu cô độc này bị chó hoang trên phố dồn vào góc tường, co quắp ở đó, vô cùng đáng thương, lại không ai có thể giúp đỡ cô bé.
Cô bé đã từng nói đến hai chữ ‘chó dữ’ này mấy lần rồi, trước đây cũng có đôi ba lần giật mình tỉnh dậy trong giấc mộng, Lâm Diệp hỏi cô bé mơ thấy gì, không có ngoại lệ, vẫn là chó dữ.
Lâm Diệp không biết tiểu nha đầu này đã lang thang trên đường phố bao lâu, nhưng vào lúc này hắn có thể cảm nhận được, mỗi đêm đối với nha đầu này đều là cực hình.
Bởi vì mỗi đêm, có thể sẽ có đôi mắt của chó dữ kia từ từ hiện ra trong bóng tối.
Có lẽ chỉ khi cuộn tròn trong đống củi kia, ôm con chó trong lòng, cô bé mới có được chút cảm giác an toàn.
"Ở đây không có chó dữ, sau này ca ca cũng sẽ không để ngươi quay lại đường phố.”
Lâm Diệp nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiểu Tử Nại: "Ca ca sẽ bảo vệ ngươi, Tiểu Hàn lớn lên cũng sẽ bảo vệ ngươi."
Tiểu Tử Nại gật gật đầu, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng nói: “Nhưng những con chó dữ kia cắn người, rất đáng sợ, rất hung dữ.”
Lâm Diệp vô thức hỏi: "Trước kia đã cắn ngươi ở đâu rồi sao?”
Tiểu Tử Nại lắc đầu: “Không cắn ta.”
Trong lòng Lâm Diệp thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng tiểu nha đầu này có lẽ đã từng nhìn thấy người khác bị chó dữ cắn xé, ám ảnh tâm lý trong lòng nhất thời không thể xóa bỏ.
"Ngươi ngoan ngoãn nằm xuống, ta đi nấu cơm cho ngươi.”
Lâm Diệp lại vỗ vỗ đầu Tiểu Tử Nại: "Có điều ngươi có thể buông cái đuôi của Tiểu Hàn ra, nó sắp đào một cái hố trên giường rồi."
Bởi vì câu nói này mà Tiểu Tử Nại lại vô tư cười khì khì.
Con chó bị Tiểu Tử Nại giữ lấy đuôi nhưng lại muốn ra khỏi giường, nó dùng sức cào hai chân trước trên giường.
Sau khi Tiểu Tử Nại buông ra, con chó liền chạy đến sân, ngồi xổm bên ngoài đi đại tiểu tiện, Lâm Diệp nhìn thấy nó như vậy cũng thở phào một hơi.
Lâm Diệp dậy sớm, chuẩn bị bữa ăn, dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ rồi lúc này mới chuẩn bị ra ngoài.
Mùa hè trời sáng rất nhanh, hắn bận rộn lâu như vậy nhưng kỳ thực vẫn chưa tới qua giờ Mão.
Vừa mở cửa viện định rời đi, hắn liền nhìn thấy bên ngoài có mấy người, mấy tên đó vừa nhìn thấy Lâm Diệp liền òa khóc.
"Tiểu gia."
Triệu Tài dẫn đầu quỳ ‘thịch’ xuống: "Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu gia.”
Đám người Cao Cung không quỳ vì thực ra không quỳ nổi, mấy người bọn họ bị thương nặng hơn một chút, ba người kia đều nằm trên chiếc xe đẩy, dùng tay đẩy xe qua đó.
"Tiểu gia."
Cao Cung nằm bò trên xe đẩy, lớn tiếng than khóc: "Từ nay về sau, Cao Cung chính là của ngươi, xông vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ, tiểu gia bảo ta đi về phía đông, ta tuyệt đối không đi về phía tây.”
Lâm Diệp nhìn bọn họ như vậy, gật gật đầu: "Biết rồi, cút về đi.”
Nói xong, hắn sải bước về phía trước.
"Tiểu gia, sau này ngươi chính là cha mẹ tái sinh của bọn ta, chỉ cần tiểu gia nói một câu, mấy người bọn ta cho dù có chết cũng sẽ ra sống vào chết vì ngươi.”
"Tiểu gia, ngươi muốn đi đâu vậy, dẫn bọn ta cùng đi với, sau này bọn ta sẽ theo ngươi mọi lúc mọi nơi.”
"Đúng rồi tiểu gia, để bọn ta chuyển qua ở cùng với ngươi đi, bọn ta hầu hạ ngươi.”
Lâm Diệp cau mày nói: “Nếu còn không cút về, ta mát xa chân cho các ngươi.”
Khi hắn nói điều này, không có chút đùa giỡn trong giọng điệu của hắn.
Cao Cung vừa nhìn thấy sắc mặt của Lâm Diệp, hắn ta nằm bò trên xe gỗ, vươn tay xoay bánh xe gỗ: “Đi đi đi, mau đi thôi.”
Tống Phú Hỉ từ trên xe đẩy nhảy xuống, quay xe lại, rồi lại bò lên xe: “Mau mau mau, tiểu gia nói chúng ta cút, chúng ta mau cút thôi.”
Những tên này xoay người bỏ chạy, người duy nhất không bị thương là Triệu Tài kia chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại nói với Lâm Diệp: “Tiểu gia, trước kia ngươi bảo bọn ta âm thầm theo dõi lão mù và lão què kia, hôm qua ta tình cờ thấy lão què đến nhà của Tiền lão đầu.”
Lâm Diệp dừng lại và hỏi: "Tiền lão đầu là ai nữa?”
Triệu Tài nói: "Trên những con phố gần chúng ta, chỉ có một y quán hợp tiêu chuẩn của Tân tiên sinh, Tiền lão đầu cũng là một thầy lang, có điều ông ta không giống Tân tiên sinh, ông ta bán thuốc dại, chỉ cần đưa ông ta tiền, thuốc gì ông ta cũng bán.”
Lâm Diệp gật đầu: "Ta biết rồi, mấy người các ngươi trở về dọn dẹp sân nhà đi, nếu lần sau ta đến mà còn bừa bộn bẩn thỉu như vậy, ta sẽ ném các ngươi vào hố phân.”
Triệu Tài không dám nói thêm gì nữa, quay người bỏ chạy.
Lâm Diệp vừa đi vừa nghĩ tới chuyện Triệu Tài vừa nói với mình, cảm thấy có chút không hợp lý.
Tân tiên sinh rất có uy tín ở những con phố gần đó, từ thái độ của Nghiêm Tiển Ngưu với Tân tiên sinh có thể thấy được điều đó.
Tân tiên sinh luôn quan tâm đến người nghèo, những nhà có điều kiện không tốt tới y quán của hắn ta khám bệnh lấy thuốc, hắn ta đều có thể bán chịu, nói rằng nợ thì phải trả nhưng hắn ta chưa từng đi đòi.
Có một người bị bệnh kinh niên, trong nhà không có tiền, lần nào cũng mua chịu, hắn ra lần nào cũng cho nợ.
Vì vậy, nếu một người què muốn mua thuốc thì không cần phải đi gặp Tiền lão đầu gì gì đó.
6
0
4 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
