TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 62
Thời gian không nhiều nữa (1)

Lão Trần lập tức gật đầu, dùng sức gật đầu: "Được, được! Bây giờ ta đi nấu cho con, con về phòng nghỉ ngơi một chút trước, ta lập tức nấu cho con.”

Trần Vì Vi sải bước về phía phòng chính, Tiểu Tử Nại ngồi trên ghế đẩu nhìn hắn ta, cô bé cảm thấy vị ca ca này không tốt, tính khí nóng nảy, có chút đáng sợ.

Trần Vi Vi đi tới cửa phòng chính, liếc mắt nhìn vào trong phòng liền thấy quần áo của Lâm Diệp treo trong phòng nơi hắn ta từng ở.

"Không ăn nữa, ông nấu xong rồi thì đưa cho chó ăn đi!”

Hắn ta hét một tiếng về phía nhà bếp và sải bước rời đi.

Lão Trần đuổi theo ra khỏi bếp, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Trần Vi Vi, ông ta đuổi theo ra cửa thì thấy Trần Vi Vi đã lên một chiếc xe ngựa rồi.

Cùng với việc con ngựa cao kéo xe kia kêu lên một tiếng, cỗ xe chậm rãi tiến về phía trước, Lão Trần tiếp tục đuổi theo sau xe ngựa.

"Đợi ta nấu xong mì cho con rồi đi.”

"Cứ làm cho khách thuê của ông đi, ta ăn không nổi, không cần đuổi theo nữa, trở về đi.”

Lão Trần dừng lại, nhìn cỗ xe ngày càng đi xa với đôi mắt đẫm lệ.

Toàn thân ông ta run rẩy, hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Một lúc sau, ông ta cảm thấy lòng bàn tay ấm áp.

Tiểu Tử Nại nắm lấy một tay của ông ta, dùng giọng rất nhẹ nói: "Gia gia, ca ca kia là con trai của ông sao?"

"Ừ, đúng"

“Ông không nỡ để hắn đi sao?”

"Đúng vậy."

Tiểu Tử Nại nói: “Vậy thì vừa rồi ông nên kêu hắn ở lại.”

Lão Trần lắc đầu: "Ta kêu rồi, trong lòng nó hận ta, có lẽ sẽ không ở lại đâu.”

Tiểu Tử Nại lắc đầu: "Ông đâu có gọi, ông bảo là ăn cơm xong rồi đi, gia gia, ông nên bảo hắn ở lại.”

Lão Trần sững sờ một chút, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Tử Nại: “Là ta lại sai rồi sao?”

Tiểu Tử Nại lại lắc đầu: "Không phải gia gia sai, gia gia là người tốt như vậy, sao lại sai chứ?”

Lâm Diệp đi đến bên cạnh Lão Trần, trầm mặc một lúc rồi nói: “Trần thúc, con người đều sẽ trưởng thành, hắn lớn hơn một chút sẽ hiểu chuyện thôi.”

Lão Trần nhìn Lâm Diệp: "Lâm công tử, các ngươi cùng tuổi nhưng ngươi lại hiểu chuyện hơn Vi Nhi nhiều.”

Bởi vì câu nói này mà Lâm Diệp nghĩ tới tuổi thơ không dám nhìn lại kia của mình, đồng thời cũng nghĩ tới ba năm trải qua cùng bà bà.

"Không phải chuyện tốt đẹp gì.”

Hắn lẩm bẩm một mình rồi quay người trở về.

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Diệp ban ngày luyện tập ở võ quán, có Lôi Hồng Liễu đích thân chỉ dạy, ban đêm thì bỏ chút thời gian đến y quán.

Với cường độ như vậy, cũng may mà là người trẻ tràn đầy sinh lực, nếu là người lớn tuổi hơn một chút, có lẽ sẽ không trụ nổi.

Lại là một đêm trăng sáng, Lâm Diệp lại đi tới y quán, cửa sân sau hé mở, hắn liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tân tiên sinh đã ngồi đợi hắn, dưới ánh trăng, phong thái áo trắng thư sinh kia khiến người ta ngưỡng mộ.

Kỳ thật Lâm Diệp cũng chưa bao giờ có thể nhìn ra được tuổi tác của Tân tiên sinh, có đôi lúc hắn cảm thấy hắn ta chí ít cũng phải bốn mươi năm mươi tuổi, nếu không sao có thể từng trải như vậy.

Dù nhìn vào khuôn mặt, hắn ta cũng không giống một chàng trai trẻ, nhưng đôi khi nhìn Tân tiên sinh hành sự, giữa hai lông mày vẫn hiện lên vẻ bướng bỉnh của một chàng trai trẻ.

"Trước tiên ngồi xuống nói chuyện một lát."

Tân tiên sinh chỉ vào chiếc ghế đá cách đó không xa.

Lâm Diệp đáp lại một tiếng và đến đó đứng đợi, trước khi Tân tiên sinh ngồi xuống, với tư cách là khách, là vãn bối, đương nhiên hắn không thể ngồi xuống trước.

“Đã qua bảy ngày rồi.”

Tân tiên sinh vừa nói vừa ngồi xuống đối diện Lâm Diệp, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Diệp đừng khách khí như vậy.

"Nếu không ngoài dự đoán, bảy tám ngày nữa sẽ có người tới tìm ta."

Tân tiên sinh mỉm cười nói: “Ta không còn nhiều thời gian để dạy ngươi, may mà ngươi có tư chất thông minh, những thứ phải học thuộc lòng kia, đối với người khác mấy tháng trời cũng chưa chắc nhớ hết được, ngươi chỉ có mấy ngày mà đã nhớ được không sót chút nào.”

Hắn ta dường như vô thức liếc nhìn cánh tay trái của Lâm Diệp, cười nói: “Nhưng muốn dạy tốt một người, trước tiên phải hiểu người đó và ứng biến linh hoạt, ngươi có điều gì muốn nói với ta không?”

Lâm Diệp còn chưa nói cho Tân tiên sinh biết về chuyện hình như đã phong ấn một ám huyệt trên cánh tay trái của hắn, không phải hắn cảm thấy bí mật như vậy không thể nói cho ai biết, mà là bản thân hắn cũng không chắc.

Bây giờ đối với Tân tiên sinh, hắn đã không còn sự nghi ngờ gì cả.

"Cánh tay trái của ta."

"Biết rồi."

Tân tiên sinh không đợi cho Lâm Diệp nói xong đã gật gật đầu.

Lâm Diệp: "Tiên sinh có con mắt thật tinh tường."

Tân tiên sinh nói với giọng điệu có phần phức tạp: “Thật sự không biết nên đánh giá thế nào, mặc dù cơ thể mỗi người đều có ám huyệt, ít nhất là mười chỗ, nhưng trên thực tế, mười ám huyệt mà mọi người đều có này không có tác dụng gì nhiều, thứ có tác dụng là những cái khác.”

"Bây giờ ngươi đã biết có tổng cộng năm mươi hai ám huyệt. Nghe đồn, là do vị đại tông sư sáng lập ra võ họ thời cổ đại kia nhận biết và ghi chép lại.”

Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Lâm Diệp, Lâm Diệp gật đầu: "Người mà tiên sinh nói là Cứu Kết Thánh Nhân?”

5

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.