TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 63
Thời gian không nhiều nữa (2)

Tân tiên sinh ừ một tiếng: “Nghe đồn thiên hạ võ học, bắt đầu từ Cứu Kết, sở dĩ Thượng Dương Cung có địa vị như vậy, có sự truyền thừa ngàn năm, đến nay vẫn là thủ lĩnh giang hồ chính là bởi vì Thượng Dương Cung là do đệ tử của Cứu Kết Thánh Nhân – Đế Quân tổ sư sáng lập, là võ học chính thống.”

"Hầu hết các điển tích võ học mà Cứu Kết Thánh Nhân để lại đều được cất giấu trong Thánh Trăn Đường của Thượng Dương Cung, Thượng Dương Cung gọi trời là Trăn Thiên, gọi Cứu Kết là thánh nhân, trong cái tên Thánh Trăn Đường, chữ thánh nằm ở trước chữ Trăn, đây là sự tôn kính của Thượng Dương Cung đối với Cứu Kết Thánh Nhân.”

Tân tiên sinh nói: “Nếu ta nói rằng ta đã từng đọc qua hết những điển tích mà thánh nhân để lại, ngươi có tin không?”

Lâm Diệp gật đầu: "Ta tin tiên sinh."

Tân tiên sinh cười nói: “Mấy người các ngươi, đối với những người mình không thích thì cho dù có địa vị thế nào cũng đều tỏ ra vẻ kiêu ngạo, bọn họ nói ba hoa thiên địa, ngươi có thể đều coi nó giống như rắm thối, đối với ngươi mà ngươi tín nhiệm thì cho dù thật sự đang đánh rắm, ngươi cũng cảm thấy có thể chấp nhận.”

Lâm Diệp suy nghĩ một lát, mới trả lời: "Cũng phải xem nói thối đến mức nào.”

Tân tiên sinh cười khà khà một tiếng: “Ngươi còn trẻ tuổi, suốt ngày giữ bộ mặt nghiêm túc, ta còn tưởng ngươi không biết đùa.”

Lâm Diệp: “Ta thật sự không thể.”

Tân tiên sinh nói: “Ngươi đây là bệnh.”

Lâm Diệp không tranh cãi.

Tân tiên sinh tiếp tục: “Trong tất cả các điển tích mà ta đã từng đọc qua, đều không có ghi chép nào về việc năm mươi hai ám huyệt này bắt nguồn từ đâu, có tác dụng gì, và liệu chúng có liên quan với nhau hay không.”

"Hoặc là điển tích lưu giữ trong cung Thượng Dương không đầy đủ, hoặc là cả đời Cứu Kết Thánh Nhân kỳ thực cũng chưa hiểu được.”

Nếu lời nói của hắn ta bị đệ tử của Thượng Dương cung nghe được, có lẽ bọn họ sẽ rút kiếm ra chém hắn ta.

Tân tiên sinh nói: “Vì vậy ta hoài nghi rằng sở dĩ Cứu Kết tiên sinh trở thành đệ nhất cũng là vì sau này không có ai cả, đại khái là vì vận khí quá tốt, tốt đến mức nghịch thiên, vận khí này đại khái giống như việc ra khỏi cửa giẫm phải bảy mươi bảy bãi phân chó vậy.”

Nếu như đệ tử Thượng Dương Cung nghe được câu này thì sẽ không chỉ đơn giản là rút kiếm chém tới.

Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Lâm Diệp, cười nói: "Lạc đề rồi."

Hắn ta giơ tay nắm lấy cánh tay trái của Lâm Diệp siết chặt, sau đó thở dài nói: "Mặc dù Cứu Kết Thánh Nhân không để lại lời giải thích chi tiết, nhưng những người biết về sự tồn tại của ám huyệt trong thiên hạ hiện nay cũng đều công nhận một chuyện, đó chính là cho dù ám huyệt này sinh ra từ đâu, cụ thể có tác dụng gì, chỉ cần nhận biết được có ám huyệt sinh ra thì phong ấn ở đan điền, đối với con người mà nói, đó là tốt nhất.”

Khi hắn ta nói những lời này, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng.

"Người luyện võ trong thiên hạ biết được ám huyệt tồn tại chỉ là một trong một triệu, cho dù là đại cao thủ có thân phận tông sư kia cũng có thể cả đời đều không nhận biết được ám huyệt lưu chuyển.”

Lâm Diệp đã hiểu ý của hắn ta rồi.

Từ ánh mắt của Tân tiên sinh kia có thể nhìn ra được Tân tiên sinh cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Tân tiên sinh nói: “Việc ngươi phong ấn ám huyệt vào Thiên Tỉnh Huyệt ở cánh tay trái này, lấy một so sánh chính là…”

“Có người tìm được một khối bảo thạch vô cùng quý giá, hiếm có trên thế gian, hắn nhìn hình dáng kích thước của bảo thạch này, vừa vặn để lót dưới chân bàn nên vui vẻ dùng nó để lót bàn, bản thân còn cảm thấy rất đẹp, nghĩ rằng thật là phù hợp, vận khí của ta thật tốt.”

Lâm Diệp nói: "Gáo vàng múc nước giếng bùn rồi."

Tân tiên sinh nói: “Ngươi cho rằng ý của ta là chỉ tiếc cho cho viên bảo thạch quý hiếm kia sao?”

Lâm Diệp nhìn Tân tiên sinh hỏi: "Còn nữa sao?"

Tân tiên sinh nói: “Cái bàn chết tiệt đó vẫn là một cái bàn què!”

Lâm Diệp: "…"

Tân tiên sinh nói: “Ngươi thuận tay phải, là một trong những chiếc chân bàn tốt của chiếc bàn què này.”

Hắn ta lại chỉ vào cánh tay trái của Lâm Diệp: “Đây là cái chân bàn què.”

Lâm Diệp nói: "Vậy sau này ta sẽ luyện cánh tay trái trở thành tay thuận là được.”

"Cái rắm!"

Tân tiên sinh nói: “Ngươi cho rằng có người trời sinh thuận tay phải, có người trời sinh thuận tay trái, thực ra không qua trọng sao?”

“Một người sinh ra đã thuận tay trái, theo nòi mẹ cũng được theo nòi cha cũng được, mọi người đều thấy thuận tay trái rất vụng về, thế là cưỡng ép đứa trẻ đổi thành tay phải.”

"Cho dù bao nhiêu năm sau, ăn cơm dùng đũa uống nước cầm ly, hắn đều dùng tay phải, ai cũng không nhìn ra được hắn từng thuận tay trái là có thể coi như không có chuyện gì nữa?”

Lâm Diệp: "Ta vốn nghĩ rằng là đứa trẻ nhìn thấy cha mẹ dùng tay trái nên mới bắt đầu học theo.”

Tân tiên sinh trợn mắt nhìn hắn nói: “Cái con khỉ, trời sinh hắn thuận tay trái, hắn cưỡng ép xoay chuyển chính là tương đương với việc cánh tay trái vốn mạnh mẽ kia của hắn bị phong ấn rồi, đó chính là trời sinh, không phải học được sau khi sinh, ý nghĩa của tiên thiên là gì, chính là từ lúc sinh ra đã nói cho ngươi biết ưu thế của cơ thể ngươi nằm ở đâu rồi.”

5

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.