TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 61
Nói lời tạm biệt đi (2)

Suy nghĩ một hồi, thôi bỏ đi, đa tài đa nghệ thì tốt cho bản thân.

Thế là, hắn ngẩng đầu về phía mặt trăng: "Gâu."

Con chó lập tức hưng phấn, đi vòng quanh Lâm Diệp, vừa đi vừa sủa gâu gâu, kích động như muốn nói: Ngươi xem, ta nói ngươi và ta giống nhau mà.

Tiểu Tử Nại lại khóc, nức nở nói: “Gia gia, ông xem ca ca ta, cắt hỏng tóc ta rồi mà hắn còn gào rú.”

Lão Trần trợn trừng mắt nhìn Lâm Diệp: "Xin lỗi muội muội ngươi đi!”

Lâm Diệp: "Ồ."

Trong khi nấu ăn, Lâm Diệp đã suy nghĩ nhiều lần về việc mình nên mở miệng nói về việc khiến Trần Vi Vi đến Thiên Thuỷ Nhai như thế nào.

Nhưng mỗi lần quay đầu nhìn thấy sợi tóc bạc trên thái dương của Lão Trần, hắn lại nhịn lại.

Hắn biết Lão Trần mỗi ngày đều lén lút đến ngoài võ quán để xem, chỉ là không để cho Trần Vi Vi nhìn thấy mà thôi.

Mặc dù Trần Vi Vi ở võ quán chứ không về nhà, không nhận ông ta nhưng ít nhất ông ta vẫn có thể nhìn thấy hắn ta mỗi ngày.

Sau khi đi đến Thiên Thủy Nhai rồi, nội quy của Thượng Dương Thần Cung rất nghiêm ngặt, đệ tử không được phép ra ngoài nếu không có sự cho phép của sư phụ, người ngoài càng không được phép đến gần Thiên Thủy Nhai nửa bước, cho nên lần ly biệt này cũng không biết kéo dài bao lâu mới được gặp lại.

"Lâm công tử."

Đúng lúc này, Lão Trần đột nhiên gọi hắn một tiếng.

Lâm Diệp: "Sao thế?"

Lão Trần rửa rau xong, xoa tay vào tạp dề: "Chuyện là…Vi Vi sao rồi?"

Lâm Diệp vừa định nói chuyện, liền nghe thấy tiếng chó sủa có chút gấp gáp, giống như đang thị uy, cũng giống như đang xua đuổi.

"Còn sủa thêm một tiếng ta ném chết mày.”

Giọng nói của Trần Vi Vi truyền đến từ ngoài cửa, vẻ mặt của Lão Trần cứng đờ, vô thức xoay người chạy ra ngoài, nhưng mới bước được một bước lại dường như không dám đi ra ngoài.

Tiếng sủa xua đuổi của con chó khiến Trần Vi Vi tức giận. Vốn dĩ hắn ta muốn gác lại khúc mắc, quay về nói với cha hắn ta một tiếng rằng hiện tại mình đã là đệ tử của Thượng Dương Cung để cha hắn tự hào một chút.

Nhân tiện cũng nói với cha mình rằng sau này có thể sẽ khó gặp lại, toạ sư của hắn ta nói muốn dẫn hắn cùng đi bế quan, ít nhất một năm.

Nếu không phải như vậy, hắn ta cũng không kéo mặt mũi xuống mà về nhà làm gì, thực ra, chuyện mỗi ngày cha hắn ta đều đến ngoài võ quán lén nhìn hắn ta, hắn ta sao có thể không biết chứ?

Nhưng vừa vào viện tử hắn ta đã cảm thấy không đúng, tiếng chó sủa đuổi hắn ta đi khiến hắn ta cảm thấy nhà mình bị người khác chiếm cứ rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ Lâm Diệp và cha mình bận rộn trong phòng bếp, hận ý lập tức nổi lên.

Vị trí của Lâm Diệp kia chẳng lẽ không phải thuộc về hắn sao? Chẳng lẽ không nên là hắn ta và cha hắn ta cùng rửa rau, cùng nấu cơm, cùng nói cười sao?

"Vi Nhi, sao hôm nay con lại về rồi?”

Lão Trần đưa tay đỡ lấy khung cửa, giọng run run hỏi.

Trần Vi Vi rời mắt khỏi tiểu nha đầu ở phía xa, dường như cảm thấy những người ngoài trong gia đình này, ai nấy đều giống chủ hơn là mình.

"Cô ta là ai?”

Trần Vi Vi giơ ngón tay lên và chỉ vào Tiểu Tử Nại.

Lão Trần vội vàng giải thích: “Đây là muội muội của Lâm công tử, huynh muội bọn họ thuê nhà chúng ta.”

Trần Vi Vi: “Là ở thuê ở nhà ông.”

Lão Trần há miệng, những lời sau đó không nói ra được nữa.

Trần Vi Vi vốn muốn nói điều gì đó với cha mình, nhưng vì tức giận nên không muốn nói nữa, nhưng hắn ta cũng muốn để cha mình biết.

Thế là hắn ta quay người nhìn về phía Lâm Diệp: "Ta tới để gặp ngươi, ta có mấy lời muốn nói với ngươi."

Lâm Diệp không trả lời, chỉ nhìn Trần Vi Vi.

"Ta sẽ cùng toạ sự bế quan một năm, vì vậy việc mỗi ngày phải đánh ngươi một quyền kia tạm thời cứ nhớ ở đó, một năm sau ta xuất quan, ta sẽ tìm ngươi.”

Hắn ta nâng cằm nói với Lâm Diệp: "Nửa năm nữa, các đệ tử võ quán đều phải tới đại doanh của Bắc Dã Quân đánh giá trình độ, ta không đến được, nhưng cuộc đánh giá một năm sau, ta sẽ đợi ngươi ở đại doanh Bắc Dã Quân.”

Lâm Diệp gật gật đầu: "Được, vậy một năm sau gặp lại."

Trần Vi Vi đã đặc biệt xin phép toạ sư của mình nghỉ tối nay, vốn dĩ hắn ta định ở nhà một đêm rồi mới quay lại, làm hòa với cha mình và nói chuyện vui vẻ.

Nhưng lúc này, hắn ta đã không còn muốn ở lại nữa và quay người rời đi.

Lão Trần run giọng nói: "Còn chưa ăn cơm đúng không, nếu không vội trở về thì ăn xong rồi đi?”

Trần Vi Vi dừng lại một chút, trong lòng càng khó chịu hơn. Hắn ta nghĩ: Vậy mà ông chỉ giữ ta lại ăn cơm? Ngay cả tâm ý giữ ta ở lại đêm nay cũng không có sao?

Có hai người ngoài này sống trong nhà, có phải ông cảm thấy như bây giờ mình có cả con và con gái không?

Hắn ta muốn bước đi, nhưng đột nhiên tim anh đau nhói, đau đến mức hắn ta gần như loạng choạng.

Cũng chính vì cơn đau này mà hắn ta đã thay đổi quyết định.

Trần Vi Vi hơi quay người lại: "Được rồi, vậy thì ăn xong rồi đi.”

Hắn ta giơ ngón tay chỉ vào Lâm Diệp: “Ta không ăn đồ ngươi nấu.”

Rồi hắn nói với cha mình: “Ông đi nấu cho ta một bát mì.”

6

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.