Chương 60
Nói lời tạm biệt đi (1)
"Ngươi không?"
Lôi Hồng Liễu tiến lên một bước, nhưng Lâm Diệp lại không lùi bước như trước đó, trông có vẻ quả thực rất kiên quyết.
Nàng ta vừa đi vừa nói: “Tốt nhất là ngươi nói vài câu tốt đẹp để có thể khiến ta không đánh ngươi, nhưng thời gian cho ngươi không còn nhiều nữa.”
Lâm Diệp: “Ta cảm thấy bẩn.”
"Bẩn?"
Lôi Hồng Liễu dừng lại, nhưng chỉ dừng trong chốc lát, thay vì tiếp tục đi về phía Lâm Diệp, nàng ta lại quay người đi vào phòng bếp.
Không bao lâu sau nàng ta quay lại, cầm trong tay một lá gan lợn tươi còn dính máu ném về phía Lâm Diệp: “Ta xem ngươi có sợ cái này không.”
Lâm Diệp không sợ.
Hắn đưa tay đón lấy, cúi đầu nhìn nhìn, đây quả thực là gan lợn ngon, màu sắc tươi sáng, hình dáng đầy đặn, trước đây bà bà thích nhất là món canh gan lợn.
Hắn cúi người: “Đa tạ sư nương.”
Lôi Hồng Liễu: “Tạ cái con khỉ, đem về nhà treo lên, treo đến khi hôi tanh, trong viện đầy ruồi thì thôi!”
Lâm Diệp: "…"
Về đến cửa nhà, Lâm Diệp cúi đầu nhìn gan lợn trong tay, nghĩ rằng chẳng lẽ thật sự phải treo lên đến khi bốc mùi sao?
Thật là lãng phí.
Gan lợn xào, gan lợn trộn, gan lợn kho, canh gan lợn, nhiều món như vậy không hơn việc treo lên dụ ruồi sao?
Thế là hắn đẩy cửa bước vào, vừa bước được bước đầu tiên, chân hắn đã trở nên nặng trĩu, Tiểu Tử Nại đã treo trên chân hắn.
Lâm Diệp nhìn tiểu cô nương có đôi mắt to tròn dường như biết nói này, thực sự không có chút bực bội nào.
Sau đó hắn chú ý thấy tóc của Tiểu Tử Nại rất rối, mặc dù hiện tại đã không còn bẩn thỉu nữa nhưng trông vẫn rất mất mỹ quan.
Nghĩ đi nghĩ lại, tiểu nha đầu này có lẽ cũng đã mấy năm chưa được sửa sang mái tóc, thế là Lâm Diệp dự định sẽ tự mình làm.
Bỏ gan lợn ngâm trong nước xong, thuận tay cho vào hai lát gừng và chút hạt tiêu, Lâm Diệp rửa tay xong liền bảo Tiểu Tử Nại xách một chiếc ghế đẩu và ngồi lên.
"Ca ca, ngươi có biết làm không?”
Tiểu Tử Nại ngồi ở đó, ngoại trừ lúc ăn cơm ra, cô bé trông rất ngoan ngoãn.
Lâm Diệp tìm đến một mảnh vải hoa và quấn nó quanh người Tiểu Tử Nại để ngăn vụn tóc rơi vào quần áo.
Hắn có chút tự phụ mà nói: “Việc ăn ở đi lại, nào có việc gì mà ta không biết chứ, hôm nay ta mới chú ý thấy đầu tóc sư nương rất đẹp, tóc mái dài tới tận lông mày, tóc mai bên thái dương thẳng tới cằm, mái tóc dài được buộc đuôi ngựa lại phía sau, trông rất đẹp, ta giúp ngươi cắt theo như vậy.”
Khi nói những lời này, trong đầu hắn lại nghĩ đến bà bà, bà lão thích sạch sẽ đó chưa từng để hắn giúp bà cắt tóc.
Tiểu Tử Nại đột nhiên chớp đôi mắt to trong và nói: “Ta tin ngươi.”
Lâm Diệp nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô bé: "Ngồi yên, đừng cử động lung tung."
Mười phút sau.
Lâm Diệp cúi đầu nhìn đầu của Tiểu Tử Nại, trầm mặc một hồi sau nhẹ giọng hỏi: "Có nóng không?"
Tiểu Tử Nại gật đầu: “Quấn vải hoa nến có chút nóng, chảy mồ hôi rồi.”
Lâm Diệp: “Mùa hè rồi, hay là để tóc húi cua nhỉ?”
Tiểu Tử Nại tuy còn nhỏ nhưng cô bé không hề ngốc, vụt một cái, cô bé đứng dậy sau đó chạy như bay vào trong phòng.
Một lúc sau, Tiểu Tử Nại đứng trước gương bật khóc.
Lâm Diệp đi tới cửa, nhìn cô bé với ánh mắt có lỗi: “Chỉ là lúc đầu ta cắt tóc mái không bằng, nên phải sửa lại một lần hai lần, rồi ba bốn năm sáu lần nên có chút hơi ngắn.”
Tiểu Tử Nại giơ tay chỉ vào mái tóc ngắn đến nỗi đã có thể dựng đứng trên trán: "Đây mà là hơi ngắn sao?”
Lâm Diệp đây vẻ nghiêm túc mà nói nhảm: "Để tóc dài khó chăm sóc, ngươi lại lười biếng, hơn nữa nhìn ngươi như thế này trông như một cậu bé, ra ngoài chơi cũng đỡ phiền toái.”
Tiểu Tử Nại nói: "Ta không phải!"
Lâm Diệp: "Ta biết ngươi không phải, nhưng bây giờ cũng đừng sợ, khoảng một tháng nữa nó sẽ lại mọc dài ra.”
Tiểu Tử Nại lại bật khóc lớn.
Đúng lúc này, Lão Trần đẩy chiếc xe gỗ trở về, vừa vào viện tử liền nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Tử Nại, ông ta giật mình, đặt xe xuống vội vàng chạy vào xem.
Hắn muốn bế cô bé lên an ủi, nhưng lại biết rằng tiểu nha đầu này sẽ không cho mình bế, bàn tay giơ ra kia dừng lại trong không trung một lúc.
"Chuyện gì vậy?"
Lão Trần vội vàng hỏi.
Tiểu Tử Nại vừa khóc vừa chỉ vào tóc trên trán: “Gia gia, ông nhìn xem!”
Lão Trần: “Con chó gặm sao?”
Lâm Diệp ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn cảm thấy ánh trăng đêm nay đặc biệt không mấy thân thiện, con chó tuyết Tiểu Hàn ngồi xổm dưới chân Lâm Diệp nhìn thấy hắn đang ngẩng đầu nhìn trăng, nó cũng ngẩng đầu nhìn trăng theo, cứ nhìn như vậy rồi rú lên hai tiếng.
Kêu xong, nó lại nhìn Lâm Diệp, liếc nhìn một cái rồi hất hất cằm về phía mặt trăng, hình như có ý nói sao ngươi không kêu lên?
Lâm Diệp vừa nhìn thấy con chó như vậy, liền nhớ tới khuôn mặt Tiết Đồng Chuỳ lúc bảo hắn đi nói sư nương bế, thế là hắn lại hừ một tiếng.
Con chó lại rú lên hai tiếng, có lẽ là đang dạy hắn: Ngươi kêu không đúng, phải là như vậy, không phải hừ hừ, là gâu gâu.
Lâm Diệp nghĩ rằng cuộc sống của mình thực sự tươi đẹp, sau khi đến Vân Châu Thành, Tân tiên sinh muốn dạy hắn điểm huyệt, sư nương muốn dạy hắn võ nghệ, con chó cũng muốn dạy hắn cách sủa.
5
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
