TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 59
Ngươi như vậy không được (2)

Lâm Diệp cảm thấy lúc này có lẽ mình hơi đỏ mặt rồi.

Nói đến đây, Lôi Hồng Liễu càng nghĩ càng tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Diệp và nói: “Với khuôn mặt này của ngươi, nếu có thêm sự lẻo mép vô liêm sỉ như sư phụ ngươi nữa, thì cả đời này ngươi đào hoa nở rộ. Cho dù mấy chục năm sau ngươi trở thành một ông lão rồi cũng sẽ có một đám lão thái thái vây quanh ngươi.”

Lâm Diệp bối rối, trong lòng nghĩ sao lại nói tới chuyện này rồi?

Lôi Hồng Liễu nhìn Lâm Diệp, cảm thấy tên này thật đáng thất vọng, thế là không ôm vai Lâm Diệp nữa, Lâm Diệp ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả Lôi Hồng Liễu thấy hắn thở phào lại kéo hắn lại: "Đi, về võ quán!”

Lâm Diệp: "Sư nương, người tên Khúc Thất Quỷ kia nói rằng bọn họ là người của phủ thừa, có khi nào…”

"Có cái rắm!"

Lôi Hồng Liễu giơ tay quét một vòng: "Ở con phố này và con phố kia, còn có kia nữa, cộng thêm một phần ở con phố kia, không ai dám chọc vào lão nương, thật sự chỉ dựa vào việc ca ca ta là tổng bổ Vân Châu Thành thôi sao?”

Lâm Diệp chớp chớp mắt.

Lôi Hồng Liễu nói: “Sau này ngươi sẽ biết, ta, sư nương của ngươi, có chỗ dựa rất vững chắc.”

Nàng ta nhìn về phía Lâm Diệp: "Vừa rồi còn không chết thì đánh tiếp mà sao giờ lại bắt đầu sợ bóng sợ gió rồi?”

Lâm Diệp: “Bản thân ta đối mặt thì đương nhiên không sợ, nhưng không thể liên luỵ đến sư môn.”

Lôi Hồng Liễu: "Bớt nói những lời nhảm như vậy đi, nếu muốn sư nương không quản việc của ngươi, trừ khi ngươi rời khỏi sư môn, muốn rời khỏi sư môn, trừ khi Nghiêm Tiển Ngưu trả tiền lại cho ngươi.”

Lâm Diệp thầm nói trong lòng: Đây quả nhiên là một vòng lặp khép kín không có giải pháp.

Nàng ta vòng tay qua vai Lâm Diệp, quay trở lại cửa võ quán, hít một hơi thật sâu rồi nói với Lâm Diệp: “Tiểu tử thối, ngươi hãy nhớ kỹ, ngươi là giả vờ lạnh lùng hay là tính khí vốn như vậy cũng được, cho dù là có oán sâu hận lớn cũng được, nên cười thì phải cười.”

Lâm Diệp: "Ồ."

Lôi Hồng Liễu: "Ngươi còn giả vờ?"

Bốp!

Lại một cút đánh khác.

"Còn có."

Lôi Hồng Liễu sải bước vào cửa võ quán: “Từ nay về sau ta sẽ dạy ngươi học võ, nếu ngươi muốn kiên trì cái việc không chết thì xông lên tiếp, không muốn sửa đổi thì lão nương sẽ cho ngươi vốn để ngươi không chết thì xông lên.”

Lâm Diệp: "Ồ"

Lôi Hồng Liễu đột nhiên xoay người, Lâm Diệp vô thức lùi lại phía sau một bước, đồng thời giơ tay lên bảo vệ sau đầu mình.

"Ha ha ha ha ha"

Lôi Hồng Liễu ngửa mặt lên trời cười lớn.

Các sư huynh trong võ quán đều nhìn về phía hắn, Tiết Đồng Chuỳ ngậm một chiếc núm vú giả bằng gỗ trong miệng đi tới, kéo lấy tay Lâm Diệp: “Tiểu ‘xư’ đệ, đệ cũng đang nịnh nọt ‘xư’ nương à?”

Lâm Diệp: “Ta không có.”

Tiết Đồng Chuỳ: “Ta không tin, ‘xư’ nương chỉ cười như vậy khi có người khác nịnh nọt thôi.”

Lâm Diệp ngồi xổm xuống hỏi: “Vậy ai là người nịnh nọt sư nương tốt nhất?”

Tiết Đồng Chuỳ cười khúc khích, ngậm núm vú giả bằng gỗ trong miệng và hất cằm lên với vẻ mặt bừng sáng và kiêu hãnh.

Cậu bé nói: "Ta chứ ai."

Lâm Diệp: “Vậy sau này huynh phải dạy ta.”

Tiết Đồng Chuỳ gật gật đầu: "Không cần sau này, bây giờ ta có thể dạy đệ, nhưng nói trước, sau này có ngươi ức hiếp ta, đệ phải giúp ta.”

Lâm Diệp: "Nói lời giữ lời."

Tiết Đồng Chuỳ và Lâm Diệp ngoắc tay, sau khi ngoắc tay xong Tiết Đồng Chuỳ nói: “Vậy đệ xem cho kỹ nhé, bây giờ ta sẽ đi nịnh sư nương, đệ phải học kỹ nhé.”

Nói xong, cậu bé chạy về phía Lôi Hồng Liễu, vừa chạy vừa hét lớn: "‘Xư’ nương, ‘xư’ nương, ta muốn đi ị, người bế ta đi.”

Lôi Hồng Liễu quay người nói: "Ngươi muốn đi ị thì bế cái gì, qua bên kia tự đi đi!”

Tiết Đồng Chuỳ mở rộng vòng tay nói: "’Xư’ nương bế, ‘xư’ nương bế là thoải mái nhất, bởi vì ‘xư’ nương là nữ nhân xinh đẹp nhất, xinh đẹp đệ nhất thiên hạ, ta thích để ‘xư’ nương bế ta.”

Lôi Hồng Liễu trừng mắt nhìn cậu bé một cái, sau đó lại mỉm cười bế Tiết Đồng Chuỳ lên, động tác thành thục tách hai chân của Tiết Đồng Chuỳ ra.

"Ị đi!"

Tiết Đồng Chuỳ nhướn mày nhìn về phía Lâm Diệp, biểu cảm trên mặt khiến Lâm Diệp giật mình.

Ngoài vẻ đắc ý ra, trên khuôn mặt của cậu bé này còn có một loại khích lệ.

Có lẽ là muốn nói với Lâm Diệp rằng: Làm đi, đệ cũng thử thử đi, rất có tác dụng đấy.

Lâm Diệp: "…"

Tiết Đồng Chuỳ nháy mắt ra hiệu với hắn, ý là mau nói đi, đệ mau nói đi, mau nói để sư nương cũng bế đệ.

Lâm Diệp tức giận quay người lại.

Lúc Lâm Diệp về đến nhà, Nghiêm Tiển Ngưu còn đang ngủ say, cũng không biết có phải rượu hôm nay đặc biệt cay nồng hay không mà còn say hơn trước kia.

Trước khi ra ngoài, Lôi Hồng Liễu gọi Lâm Diệp lại và nói với hắn rằng từ giờ trở đi nàng ta sẽ là người dạy hắn rồi thì bắt đầu từ hôm nay luyện tập buổi đầu tiên đi.

Đang là mùa hè nên hãy đi bắt ruồi đi, dùng tay bắt.

Lâm Diệp đứng ở cửa nhìn đôi mắt xinh đẹp kia của Lôi Hồng Liễu, trong đôi mắt đó là sự uy nghiêm không thể nghi ngờ, mà hắn thì đầy vẻ dứt khoát.

Hắn nói: "Ta không."

Đôi mắt của Lôi Hồng Liễu càng trở nên đẹp hơn, đẹp đến mức dường như đang phát quang, phát ra ánh lửa.

7

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.