TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 58
Ngươi như vậy không được (1)

"Thằng bé này, cả ngày không biết cười, ngươi vừa mới sinh ra đã không biết hay là quên mất cách cười rồi? Lúc trong thai kỳ, ngươi trốn học à?”

Lôi Hồng Liễu vừa nói vừa ôm lấy vai Lâm Diệp.

"Ở tuổi này đáng lẽ phải vui vẻ, nhân sinh có năm việc đại sự, vui vẻ xếp thứ hai, một là khoẻ mạnh, hai là hạnh phúc, ba là tiền bạc, bốn là có rất nhiều tiền, năm là cực kỳ nhiều tiền.”

Nói đến đây, có lẽ nàng ta cảm thấy có chút chệch hướng nên ho khan một tiếng mà nói: “Nếu ta bằng tuổi ngươi, người khác có coi ta là kẻ ngốc thì ta cũng cười haha mỗi ngày.”

Lôi Hồng Liễu dùng vai huých vào vai Lâm Diệp, hỏi: "Biết tại sao không?"

Lâm Diệp: "Đệ tử không biết."

Lôi Hồng Liễu nói: “Ở tuổi của ngươi, nếu nói có tâm tư thích một tiểu cô nương, người lớn cho rằng ngươi sắp lớn rồi. Nếu ngươi nói còn muốn uống sữa, người lớn cho rằng ngươi chưa trưởng thành, vừa có thể giả vờ trưởng thành, vừa có thể tiếp tục trẻ con.”

Nàng ta nói đến kích động, giơ tay lên đánh vào sau đầu Lâm Diệp lần nữa.

“Ngươi thì hay rồi, suốt ngày bày ra khuôn mặt lạnh lùng, ta nói cho ngươi biết, bây giờ các tiểu cô nương không dính chiêu này nữa đâu, bây giờ bọn họ thích vui vẻ hài hước, xấu một chút cũng không sao, hài hước là được, ngươi như vậy cũng chỉ cậy vào việc đẹp trai thôi.”

Lâm Diệp: "…"

Lôi Hồng Liễu tiếp tục nói: "Ngươi nói ngươi ngoài đẹp trai ra ngươi còn có cái gì?”

Lâm Diệp: "…"

Lôi Hồng Liễu nói: “Khi còn trẻ, lão nương không thích loại người như ngươi nhất, ngươi có đẹp trai hơn nữa cũng không được, giả vờ với lão nương thì ăn một bạt tai, lão nương chọn nam nhân sẽ không chỉ nhìn mặt.”

Lâm Diệp cúi đầu.

Lôi Hồng Liễu: "Ngươi cúi đầu làm gì? Muốn nói gì cứ nói đi!"

Lâm Diệp: "Nhìn sư phụ là biết rồi.”

Lôi Hồng Liễu: "Hả?"

Bốp!

Nàng ta lại giáng một đòn nữa vào sau đầu Lâm Diệp.

Lâm Diệp kỳ thực có chút không thể tiếp nhận sự thân thiết như vậy, bị Lôi Hồng Liễu vòng tay qua vai dẫn đi, hắn cảm thấy không tự tại, nhân lúc bị đánh liền tránh đi.

Hắn vừa mới tránh được nửa bước, Lôi Hồng Liễu đã vòng tay qua vai hắn, kéo hắn lại.

"Sư nương hỏi ngươi một câu.”

"Sư nương cứ hỏi.”

"Ngươi biết rõ hôm nay tới cứu mấy tên lưu manh không đáng cứu kia đại khái sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tại sao ngươi vẫn tới?”

"Trước đây bọn họ không đáng cứu, sau này có chút đáng rồi.”

“Vậy nếu ngươi vì cứu bọn họ mà bị đánh chết thì sao?”

Lâm Diệp trầm mặc một lát rồi mới đáp: "Cũng không sao, người chết không thẹn với lòng, kiếp sau vận khí có lẽ cũng sẽ không tồi.”

Lôi Hồng Liễu trở nên trầm mặc, một lát sau quay đầu lại, nheo mắt nhìn Lâm Diệp: "Ngươi có oán sâu hận lớn?”

Lâm Diệp: "…"

Lôi Hồng Liễu cười khà khà: “Vậy ta hỏi ngươi, trước khi trực tiếp đánh nhau với tên khốn Khúc Thất Quỷ kia, ngươi có lẽ đã biết mình đánh không lại hắn ta rồi, đúng không?”

"Đúng."

"Nhưng ngươi còn giả vờ mình rất đáng gờm mà xông lên, tại sao?”

"Không muốn rút lui."

"Tại sao không muốn rút lui?"

"Rút lui một lần, sau này sẽ tiếp tục có nhiều lần rút lui.”

Lôi Hồng Liễu giơ tay vỗ vào sau đầu Lâm Diệp: “Lại còn giả vờ với lão nương?”

Lâm Diệp cười khổ: “Sư nương, bởi vì có người nói với ta, nếu muốn sống vì lẽ phải, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng việc chết vì lẽ phải, lần này ta không đánh lại được hắn ta, chết thì chết, không chết thì lần sau đánh tiếp.”

Lôi Hồng Liễu nhớ lại: “Hình như ta đã nghe qua lời này ở đâu rồi.”

Lâm Diệp: "Trước khi quân biên giới của đế quốc Đại Ngọc tiến về phía bắc, trong quân đội có người không muốn đi, nói đó là chiến sự ở quan ngoại, không liên quan gì đến chúng ta, đại tướng quân Lưu Tật Cung đã nói với thuộc hạ, láng giềng phía bắc và Đại Ngọc chúng ta đã kết đồng minh, người Lâu Phàn xâm lược nước đồng minh, chúng ta không quan tâm, vậy thì kết đồng minh với người khác làm gì chứ?”

“Giống như việc kết bái huynh đệ với người cùng chung chí hướng, ngươi gặp chuyện huynh đệ giúp ngươi, huynh đệ có chuyện ngươi lại muốn trốn? Nam nhi Đại Ngọc không nên làm như vậy.”

Lúc Lâm Diệp nói ra những lời này, hắn hơi nâng cằm lên, tựa như lúc này hắn đang đứng trong đại quân chi viện cho phương bắc kia.

“Đại tướng quân nói, đồng minh là huynh đệ, hôm nay ta không quan tâm đến huynh đệ, ngày mai huynh đệ không quan tâm đến ta, người mặc áo giáp các nên hiểu ý nghĩa của huynh đệ đồng bào, thứ chúng ta bảo vệ là tôn nghiêm của Đại Ngọc, là dòng máu của Đại Ngọc, sống vì lẽ phải thì phải sẵn sàng chết vì lẽ phải bất cứ lúc nào.”

Lôi Hồng Liễu cứ như vậy nhìn cậu thiếu niên này, nàng ta cảm thấy vào lúc này, trên gương mặt của Lâm Diệp dường như có chút phát sáng.

Sau đó nàng ta lại giơ tay đánh Lâm Diệp một cái: “Lão nương đang nói chuyện với ngươi, ngươi giảng đạo lý với lão nương à?”

Lâm Diệp: "…"

Lôi Hồng Liễu bĩu môi nói: "Vừa nãy nói rồi, nếu không phải ngươi đẹp trai, ta cũng lười để mắt đến ngươi, ngươi đoán xem, nếu sư phụ ngươi nghe ta nói rằng lời này có chút quen tai, sư phụ ngươi sẽ nói gì?”

Lâm Diệp suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Đệ tử không biết."

Lôi Hồng Liễu nói: "Sư phụ ngươi sẽ nói, nương tử, nàng đọc nhiều sách vở thông hiểu xưa nay, nghe quen tai đương nhiên là chuyện bình thường, ta không cảm thấy quen tai là vì ta học ít hiểu chậm, lại còn học dốt, mấy chục năm cuộc đời học đi học lại mà chỉ học được việc đối tốt với vợ, nhưng cũng chỉ học được một chút.”

7

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.