Chương 57
Chênh lệch rất lớn (3)
Lôi Hồng Liễu nhướn lông mày xinh đẹp kia và nói: "Giải thích cái bà nội nhà ngươi!”
Nàng ta sải bước tới, một chân giẫm lên người Khúc Thất Quỷ rồi nhấc chân đá một cái, đá cho Khúc Thất Quỷ bay lên.
Một giây sau, Lôi Hồng Liễu tóm lấy mắt cá chân của Khúc Thất Quỷ, xoay hắn ta một vòng rồi ném mạnh xuống đất.
“Đã lâu không có ai dám gây sự với lão nương rồi.”
Lôi Hồng Liễu nghiêng người bóp lấy cổ Khúc Thất Quỷ nhưng không nhấc hắn ta lên mà đè hắn xuống đất mà chạy, chạy một lúc, Khúc Thất Quỷ đã bị chôn một nửa dưới đất.
Giây tiếp theo, Lôi Hồng Liễu kéo Khúc Thất Quỷ ra khỏi hố và tung cú đá xuyên qua xương sườn của Khúc Thất Quỷ.
Khúc Thất Quỷ bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường viện và bay thẳng ra đường phố bên ngoài.
Lôi Hồng Liễu vẫn chưa nguôi giận, sải bước dài đuổi theo hắn ta, vừa ra đến ngoài tường viện, bước chân đột nhiên dừng lại.
Trước mặt nàng ta khoảng một tấc có một thanh kiếm gỗ màu đỏ lơ lửng, chỉ dài một thước rưỡi, trên đó có họa tiết màu vàng nhạt, lờ mờ tỏa ra ánh sáng vàng.
“Kẻ nào hỗn xược?”
Từ xa truyền đến một thanh âm, dường như ngay lập tức có thể khiến lòng người chấn động kinh hãi.
Lôi Hồng Liễu lúc này mới chú ý tới trên đường phố có một chiếc xe ngựa, thân xe màu mực, phía trên còn treo tua cờ màu vàng hơi đỏ.
Cửa sổ xe ngựa mở ra, một lão giả trông chừng năm mươi sáu mươi tuổi đang ngồi trong xe, sắc mặt có chút không vui nhìn Lôi Hồng Liễu.
Qua cửa sổ xe, có thể nhìn thấy ông lão mặc bộ quần áo gấm màu đỏ thẫm, Lôi Hồng Liễu kinh hãi trong lòng, lập tức cúi người.
“Bái kiến Tư Lễ Thần Cung đại nhân.”
Lão giả trong xe ngựa lạnh lùng nói: “Giữa ban ngày ban mặt, hành hùng giết người trên đường phố, ngươi tập võ nghệ chỉ là để ngươi ức hiếp kẻ yếu sao? Hôm nay ta sẽ phế bỏ võ công của ngươi, tránh sau này ngươi trở thành mầm tai hoạ.”
Trong khi nói, thanh kiếm gỗ lơ lửng trên không trung kia phát ra tiếng ‘ong ong’ nhẹ nhàng, dường như lập tức hoá thành một thanh kiếm vàng sắc bén.
"Toạ sư, đừng!”
Bên cạnh xe ngựa, một chàng trai trẻ mặc đạo bào màu xanh vội vàng cúi người nói: “Toạ sư, đó là sư nương của ta, mong toạ sư khai ân, tha cho sư nương của ta một lần.”
Lão giả trong xe ngựa liếc nhìn cậu thiếu niên kia một cái, trầm mặc một lúc sau đó móc ngón tay lại, thanh kiếm kia quay trở về trong xe.
Ông ta nhẹ giọng căn dặn: “Đi thôi.”
Xe ngựa bắt đầu chậm rãi di chuyển, thiếu niên mặc áo xanh kia ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Hồng Liễu, trong mắt ẩn hiện nước mắt.
Lúc này trong xe ngựa truyền đến một giọng nói, không nộ mà tự uy.
“Sau này, nàng ta không phải nữa.”
Trần Vi Vi cúi người: “Đệ tử nhớ rồi.”
Sau khi đứng thẳng dậy đi theo xe ngựa, hắn ta quay đầu nhìn lại, lần này không phải nhìn Lôi Hồng Liễu mà là nhìn Lâm Diệp.
Sự hận thù trong mắt này rất nồng đậm.
Ý tứ của cái nhìn này tựa hồ là: Bởi vì ngươi mà sư nương suýt nữa phải chết, món nợ này ngươi phải tự mình ghi nhớ, ngươi chính là sao chổi.
…
Lâm Diệp nhìn về phía Lôi Hồng Liễu, cúi người nói: "Sư nương, thực xin lỗi."
Lôi Hồng Liễu cười lớn, tiến lên ôm Lâm Diệp vào lòng, dùng sức xoa xoa đầu Lâm Diệp một hồi.
"Nói với sư nương những lời vớ vẩn này làm gì, bỏ từ ‘nương’ đi thì ta là thầy của ngươi, ức hiếp đệ tử của ta đương nhiên là tìm cái chết, bỏ chữ ‘sư’ đi thì ta là mẹ của ngươi, ức hiếp con của ta, đương nhiên lại càng tìm cái chết, lão nương đánh cho hắn ỉa ra quần.”
Nói đến đây, nàng ta quay đầu lại nhìn Khúc Thất Quỷ đang bò trên mặt đất còn chút hơi tàn kia.
"Loại khốn nạn này, lần sau sư nương gặp phải trừng trị tiếp.”
Lôi Hồng Liễu nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Lâm Diệp, tùy tiện nói: “Nếu ngươi cảm thấy áy náy thì hãy tặng quà cho sư nương đi.”
Lâm Diệp nói: "Được."
Lôi Hồng Liễu chỉ về phía cách đó không xa: “Ngươi nhìn xem, bên kia có một hòn đá, tròn như quả trứng, màu sắc rất đẹp, sư nương từ nhỏ đã thích những viên đá nhỏ tròn xinh xắn như vậy, thấy là liền muốn có được, ngươi đi lấy về đây tặng sư nương.”
Trong lòng Lâm Diệp đầy cảm khái, qua đó nhặt viên đá lên, vô thức nhìn thêm mấy cái.
Phải nói rằng đây quả thực là một viên đá nhỏ xinh xắn, có kích thước bằng quả trứng, màu sắc thay đổi dần dần, nửa xám nửa cam.
Lôi Hồng Liễu nhận lấy viên đá, cười haha và hỏi: "Ngươi có biết tại sao sư nương thích loại đá nhỏ này nhất không?”
Lâm Diệp lắc đầu: "Đệ tử không biết."
Lôi Hồng Liễu xoay người, viên đá nhỏ trong tay bay ra, vẽ nên một đường parabol tuyệt đẹp.
‘Bịch’ một tiếng, viên đá kia đập thẳng vào trán Khúc Thất Quỷ, quá chuẩn xác.
Tên kia vốn chưa hôn mê, bị đánh trúng lần này, mắt trợn ngược rồi ngất đi.
Lôi Hồng Liễu duyên dáng xoay người lại, phủi phủi tay.
"Bởi vì trò này còn sảng khoái hơn đánh người.”
Nói xong lời này, thấy Lâm Diệp vậy mà lại không cười, thế là nàng ta cũng có chút không vui.
Nàng ta giơ tay đánh vào đầu Lâm Diệp một cái, âm thanh kia giống như tiếng đá đập vào đầu Khúc Thất Quỷ vừa rồi.
Bịch.
Lâm Diệp bị đánh mạnh đến cúi đầu xuống, cảm thấy phía sau đầu đau nhức.
8
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
