Chương 56
Chênh lệch rất lớn (2)
Lúc này hắn chỉ muốn kiểm tra xem mình có phải đã mạnh hơn lúc vừa mới tới Vân Châu Thành hay không.
Nhìn thấy Lâm Diệp không nói gì, trong lòng Khúc Thất Quỷ càng thêm nghi hoặc.
Hắn ta đương nhiên biết võ công của Nghiêm Tiển Ngưu cũng chỉ có vậy, theo yêu cầu khắt khe của triều đình đế quốc Đại Ngọc, cứ sáu tháng một lần, tất cả người luyện võ đều phải đến quan phủ địa phương để đánh giá trình độ võ công của mình, một thị trấn quan trọng như Vân Châu, người luyện võ muốn đánh giá trình độ phải với đại doanh của Bắc Dã Quân.
Mỗi lần Nghiêm Tiển Ngưu đánh giá đều là Hiển Cự Cảnh Nhất Mang, miễn cưỡng vượt khỏi phạm vi Khải Minh Cảnh – cảnh giới sơ cấp nhất của võ giả.
Lôi Hồng Liễu thì ngược lại, trong lần duyệt xét vừa rồi nàng ta đã có thực lực Bạt Tuỵ Cảnh Tam Mang, bỏ xa Nghiêm Tiển Ngưu nhiều hơn một đại cảnh giới.
Loại thực lực như Nghiêm Tiển Ngưu thì có thể dạy ra đệ tử thế nào chứ?
Ở tuổi này, Lâm Diệp có thể đạt đến cảnh giới nào?
Cho nên Khúc Thất Quỷ ban đầu không coi Lâm Diệp ra gì, lúc này nghĩ lại, tên Lâm Diệp này tám phần là có tài năng, trước khi vào võ quán có lẽ đã có thực lực bất phàm.
Khúc Thất Quỷ là một người có thực lực Hiển Cự Cảnh Tam Mang, hắn ta không coi Nghiêm Tiển Ngưu là gì cả.
Mà đối với một người thực ra không biết nhiều về võ đạo như Lâm Diệp, lúc này hắn có sự anh dũng của một con bê mới sinh không sợ hổ, vậy mà lại chủ động đi về phía Khúc Thất Quỷ.
"Không được đả thương đến tính mạng.”
Khúc Thất Quỷ vô thức hét lên một tiếng: "Chúng ta vừa rồi nói rõ rồi.”
Lâm Diệp gật gật đầu, đột nhiên tăng tốc độ và dùng tay phải đấm một quyền về phía huyệt vị nơi tim của Khúc Thất Quỷ.
Khúc Thất Quỷ hơi giật mình.
Bất kể tốc độ hay lực độ, một quyền này trông đều không ra gì, chẳng lẽ là đang thăm dò?
Cũng trách những tên lưu manh thuộc hạ của hắn ta có thực lực quá yếu nên trông Lâm Diệp dường như có chút mạnh không thành lời.
Một quyền như vậy, Khúc Thất Quỷ hoàn toàn có thể tiếp đón, một quyền là có thể đánh gãy xương cánh tay của Lâm Diệp.
Nhưng hắn ta lại bước sang một bên, né tránh nắm đấm của Lâm Diệp, sau đó quét chân, tấn công phần thân dưới của Lâm Diệp.
Lâm Diệp nhìn thấy rõ ràng và muốn né tránh, nhưng với thực lực hiện tại của hắn, nào có thể sánh được với tốc độ của Khúc Thất Quỷ.
Vừa nhấc chân lên, Khúc Thất Quỷ đã quét trúng, thân thể Lâm Diệp ngã sang một bên, căn bản không thể chống đỡ.
Nghiêm Tiển Ngưu đã từng đánh hắn, Lâm Diệp cảm thấy rất đau, một cước này đá trúng bắp chân của hắn, hắn chỉ cảm thấy bắp chân của mình như sắp gãy rồi.
Nhưng hắn thiên phú siêu phàm, vào lúc ngã xuống, tay phải chống xuống đất. Mà Khúc Thất Quỷ làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy, một cước thứ hai đá về phía mặt của Lâm Diệp.
Lâm Diệp chỉ có thể dùng tay trái chặn nó lại, hoàn toàn là phản ứng vô thức, một quyền đánh vào lòng bàn chân của Khúc Thất Quỷ.
‘Bịch’ một tiếng, Khúc Thất Quỷ đau đớn hét lên.
Khoảnh khắc Lâm Diệp ngã xuống đất vừa rồi, Khúc Thất Quỷ cuối cùng cũng nhìn thấy rõ thực lực của Lâm Diệp, hóa ra cũng chỉ là một đứa trẻ ranh mới tập võ, chỉ là đang giả vờ mạnh mẽ mà thôi.
Vì vậy hắn ta lập tức bổ sung thêm một cú đá, nhưng không ngờ rằng cú đấm trái của đối phương vậy mà lại trực tiếp đánh gãy xương bàn chân của hắn ta.
Lúc này trong đầu đang nghĩ, tên khốn này vậy mà lại lừa mình.
Nhưng cũng vào lúc ý nghĩ này hiện lên trong đầu, hắn ta nhìn thấy Lâm Diệp bị mình đá bay lật mấy vòng ra ngoài.
Lâm Diệp một quyền đánh gãy chân Khúc Thất Quỷ, nhưng lực độ của cú đá kia lại khiến hắn bay ra ngoài và tiếp đất một cách nặng nề.
"Vẫn còn giả vờ?"
Khúc Thất Quỷ tức giận, nhảy qua đó bằng một chân, dùng cả hai tay tóm lấy Lâm Diệp, túm quần áo của hắn, nhấc bổng cả người lên rồi bén hắn về phía tường.
Lâm Diệp xoay người, hai tay hai chân chống lên mặt tường, lúc này mới không bị thương nữa.
"Ta không ngờ rằng, đệ tử mà Nghiêm Tiển Ngưu dạy lại hèn hạ như vậy!"
Khúc Thất Quỷ khập khiễng tiến về phía trước và nói: "Ở độ tuổi như ngươi mà lại tâm cơ như vậy, giữ ngươi lại chắc chắn sẽ là mầm tai hoạ.”
Lâm Diệp lúc này đang nghĩa: Ngươi đang nói cái quái gì vậy?
Khúc Thất Quỷ đã không còn có ý định cho Lâm Diệp một cơ hội nữa, hắn ta chịu đựng cơn đau ở chân và dùng sức lao về phía trước với tốc độ nhanh như chớp, gập đầu gối hướng vào ngực Lâm Diệp.
Lâm Diệp vẫn có thể nhìn rõ, nhưng tốc độ của hắn không thể theo kịp.
Vì thế, việc né tránh chắc chắn cũng không thể được.
Ầm!
Tường viện đổ sụp, để lại một cái lỗ lớn.
Có người đấm xuyên bức tường viện, sau khi sải bước vào liền thuận tay kéo Lâm Diệp sang một bên, sau đó một quyền đấm vào đầu gối của Khúc Thất Quỷ.
Dùng một đấm đánh vào đầu gối, đây có lẽ được coi là cứng chạm cứng.
‘Rắc’ một tiếng, đầu gối Khúc Thất Quỷ cong về phía sau, bắp chân vung về phía trước.
Một thân ảnh màu đỏ xuất hiện.
Lôi Hồng Liễu liếc nhìn Lâm Diệp một cái, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Khúc Thất Quỷ.
Khúc Thất Quỷ ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
"Hãy nghe ta giải thích!"
7
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
