Chương 55
Chênh lệch rất lớn (1)
Lâm Diệp xoay người đóng cửa viện lại, sau đó lại nhìn viện tử này một lượt, từ vẻ mặt của hắn có thể nhìn ra được, hắn cực kỳ không hài lòng với nơi này.
Mặt đất bẩn nhớp và có mùi kinh khủng.
Phải nói rằng đám người Cao Cung thật sự rất nhếch nhác, nếu không đến nhà xem, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng là nhân mô cẩu dạng*.
(*): Thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó.
Dân gian có câu để miêu tả những người như đám người Cao Cung, gọi là cục phân lừa bề ngoài thì sáng**.
(**): Ý chỉ ngoài thì nhìn đẹp, trong thì xấu xí.
Trong viện tử lúc này có rất nhiều máu tươi, loại mùi hỗn tạp này khiến Lâm Diệp càng cảm thấy khó chịu.
Khi cảm thấy khó chịu thì lại có chút bực tức, bực tức rồi sẽ trở nên có chút hung dữ.
Nhưng cho đến hiện tại hắn vẫn chưa thực sự giết ai, hạ thủ đủ nặng nhưng hắn vẫn biết chừng mực, những người bị đánh kia chưa ai chết cả.
Có lẽ nếu là mấy ngày trước, Lâm Diệp cũng sẽ không thể ra tay mạnh như vậy.
Mặc dù mấy ngày nay hắn chỉ mới tập luyện đại khái một bộ thao quyền, nhưng đối với Lâm Diệp, người trước đây chưa từng qua bất kỳ sự huấn luyện một cách hệ thống nào, bộ thao quyền này đã mở ra cánh cửa lớn cho hắn.
Thực ra, hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ chính mình, dù sao hắn cũng chỉ mới bắt đầu tìm hiểu về võ đạo sau khi tiến vào Vân Châu Thành.
Những thứ mình nghĩ ra lúc còn ở bên cạnh bà bà trước kia căn bản không được coi là võ đạo.
Nếu hắn hiểu rõ bản thân hơn chút nữa, có lẽ sẽ hiểu rằng người khác luyện thứ như thao quyền này, thực ra không có lợi ích gì lớn.
Từ cái tên thao quyền có thể thấy được mục đích của đại tướng quân Lưu Tật Cung khi sáng tạo ra bộ quyền pháp này chính là để luyện tập cho binh sĩ.
Cái hay của bộ quyền pháp này không phải ở chỗ lực tấn công mạnh đến mức nào mà ở chỗ nó khai mở được các cơ và kích hoạt tuần hoàn máu, nhanh chóng đưa cơ thể về trạng thái tốt nhất.
Nhưng Lâm Diệp hiện tại cảm thấy sở dĩ hắn chiến đấu giỏi như vậy là vì hắn đã luyện thành bộ quyền pháp quân đội biên cương có uy lực cực lớn này.
Vì vậy, hắn cũng càng kiên định hơn rằng muốn trở nên mạnh hơn thì phải học thêm loại võ công dùng để thực chiến này.
Nếu đại tướng quân Lưu Tật Cung còn sống và biết được suy nghĩ của Lâm Diệp vào lúc này, có lẽ cũng sẽ cười ồ, rồi giải thích kỹ với hắn rằng bộ quyền pháp này không phải dùng cho thực chiến.
Lưu Tật Cung còn sáng tạo ra ba bộ kungfu cho quân đội biên phòng khác, một trong số đó là Cực Lang, đó mới là quyền thuật dùng trong thực chiến, từng chiêu mạnh mẽ nhưng không thâm độc mà là phát huy sự mạnh mẽ bá đạo đến cực hạn.
Ngoài ra còn có một bộ đao pháp, gọi là Phốc Hổ, đao thế được vung ra như hổ núi bổ vồ, uy lực của nó càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng môn võ công nổi tiếng nhất do Lưu Tật Cung sáng tạo ra là phương pháp sử dụng binh khí dài, được gọi là Bất Tàng Phong.
Mọi người trong thế gian đều biết đệ nhất cao thủ trong quân đội chính là Bắc Dã Vương Thác Bạt Liệt, mặc dù điều này chưa chắc đã đúng nhưng vì danh tiếng của ông ta nên cũng không ai dám nghi ngờ.
Ngày nay, trong thiên hạ có lẽ cũng không có mấy người không biết rằng Bắc Dã Vương là một cường giả Võ Nhạc Cảnh Đỉnh Phong, chỉ còn một bước nữa là có thể tiến vào Phú Thần Cảnh chí cao vô thượng kia.
Năm đó, ngay cả Thác Bạt Liệt sau khi nhìn thấy mã bộ sáo công* của Lưu Tật Cung, ông ta cũng cảm thán nói rằng nếu luận về binh khi, ông ta không bằng Lưu tướng quân.
(*): Ngồi trên lưng ngựa và sử dụng cây giáo.
Vào lúc này Lâm Diệp quả thực có chút bành trướng, hoặc có lẽ là bởi vì mùi máu tanh đã kích thích con hổ ẩn trong lòng hắn.
Bên cạnh đó, thiếu niên mà, nào mấy ai không khi huyết phương cương.
Khúc Thất Quỷ không còn cười nữa, tiếng ha ha ha khiến người ta ghê tởm cuối cùng cũng dừng lại, vì vậy hơi thở nặng nề của những người khác trong sân cũng trở nên rõ ràng hơn.
Khúc Thất Quỷ dẫn tới hơn mười tên thuộc hạ, lúc này một nửa trong số đó đã bị Lâm Diệp phế đi rồi.
Vẫn còn lại bốn năm người và đã rút lui về phía xa, cậu thiếu niên mà bọn họ vốn không coi ra gì kia lại trở thành nỗi sợ hãi của bọn họ vào lúc này.
"Những kungfu này của ngươi, không phải là do Nghiêm sư phụ dạy đúng không?”
Khúc Thất Quỷ thăm dò hỏi một câu.
Ý định ban đầu của hắn ta ngày hôm nay là hù dọa Lâm Diệp một chút, để chàng trai trẻ không biết trời cao đất dày này sau này tuân thủ quy tắc một chút.
Loại chuyện hù doạ người khác này, hắn ta xưa nay đều rất giỏi, hơn nữa cũng không cần phải cố làm ra vẻ, dù sao hắn cũng không phải chưa từng làm qua chuyện phế đi mấy người như vậy.
Theo lý mà nói, những đứa trẻ ở độ tuổi của Lâm Diệp lẽ ra phải sợ hãi ngay khi vừa bước vào viện và nhìn thấy đám người Cao Cung bị treo lên mới phải.
Ai có thể ngờ rằng, chàng thiếu niên mười mấy tuổi này không những không sợ hãi mà hiện tại trông như còn có chút tỏ ra mong chờ diễn biến tiếp theo của sự việc.
Với tính cách của Lâm Diệp, làm sao có thể giải quyết vấn đề của Khúc Thất Quỷ?
5
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
