TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 54
Đóng cửa lại đánh (3)

Sắc mặt tên thuộc hạ kia tái nhợt vì sợ hãi, nhưng cũng không dám không đưa tay ra.

Khúc Thất Quỷ rút ra một con dao găm từ thắt lưng, nắm lấy ngón tay của người kia và cắt một cái, sau đó ấn ngón tay dính máu lên tờ giấy.

Trên tờ giấy có một vũng máu, không nhìn thấy dấu vân tay gì cả, hơn nữa, đầu ngón tay đã bị cắt rồi, cũng không còn dấu vân tay nữa.

"Lâm công tử, ngươi cũng ấn một cái?”

Lâm Diệp hỏi ngược lại: "Sao ngươi không ấn?”

Khúc Thất Quỷ nói: "Những tên khốn này đều đi theo ta, tiểu đệ của ta thì ta chiếu cố, bọn ta không phải huynh đệ ruột nhưng giống như huynh đệ ruột, ha ha ha, bọn họ ấn tương đương với ta ấn rồi.”

Lâm Diệp lắc đầu nói: "Có thể thấy ngươi là người biết giữ lời, ấn hay không cũng không quan trọng, trực tiếp tới đi.”

"Lâm công tử, ha ha ha ha, ngươi thật là một tên vô lại."

Khúc Thất Quỷ cười rồi lại khom lưng xuống.

Sau đó hắn ta lại đứng thẳng lên, lại giơ ngón tay chỉ vào mũi Lâm Diệp: “Nhưng ngươi phải ấn, nếu không ấn, ta sẽ bảo bọn họ chặt đứng đầu ngón tay ngươi để ta cầm lấy và ấn xuống, người trong giang hồ phải giảng quy tắc, nói viết bút cứ là phải viết, nói ấn vân tay là phải ấn.”

Lâm Diệp lùi lại một bước, làm ra động tác tay mời.

"Đến đi."

Khúc Thất Quỷ xua tay và nói: "Giúp Lâm công tử ấn vân tay, ha ha ha.”

Một tên hung đồ bước tới, dùng tay trái nắm lấy vạt áo trước của Lâm Diệp, tay phải nắm lại và nhắm vào mặt Lâm Diệp.

Lâm Diệp không hề né tránh, dùng tay phải đấm móc một quyền trúng vào dưới cằm của tên hung đồ kia, khiến hai chân hắn ta nhấc lên khỏi mặt đất và ngã về phía sau.

Giây tiếp theo, một tên hung đồ khác dùng gậy gỗ đánh vào phía sau đầu Lâm Diệp, một gậy này mà đánh trúng thì có thể chết người.

Lâm Diệp lùi về phía sau một bước, khuỷu tay phải huých về phía sau, đánh vào huyệt vị trên ngực tên kia.

Sắc mặt người kia trong nháy mắt trở nên tím tái, cây gậy gỗ trong tay rơi xuống, cả người đờ đẫn ngã xuống đất.

"Ha ha ha ha."

Khúc Thất Quỷ nhìn thấy Lâm Diệp liên tiếp hạ gục hai người, hắn ta mỉm cười và nói: "Thật đáng gờm, thật đáng gờm, quả nhiên là đáng gờm, chẳng trách mấy tên khốn này lại dám phản bội ta.”

Hắn ta giơ tay nắm lấy chân Cao Cung kéo xuống, trực tiếp làm đứt dây thường và kéo Cao Cung xuống đất.

Giây tiếp theo, Khúc Thất Quỷ đã giẫm lên ngực Cao Cung. Lực của cú đạp này cực kỳ mạnh, Cao Cung vốn đã bị trọng thương, nào có thể chịu đựng được vào lúc này.

Sau một tiếng hét thảm thiết, một ngụm máu phun ra.

"Ngươi là đại ca mới của bọn họ, vậy ngươi có muốn cứu bọn họ không?"

Chân của Khúc Thất Quỷ giẫm lên ngực Cao Cung, chà đạp lên đó, Cao Cung có cố vùng vẫy cũng không thoát ra được, không lâu sau, khuôn mặt kia đã trở nên tím tái.

“Ngươi chỉ muốn ta ấn dấu tay.”

Lâm Diệp tóm lấy tên lưu manh cách đó không xa, một quyền đấm vào cổ người đó, sau đó ấn xuống, rồi dùng chân giẫm lên ngực người đó.

Sau một tiếng vang bị bóp nghẹt, ngực của tên lưu manh kia rõ ràng đã bị lún xuống, một lát sau tên đó cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn nhìn Khúc Thất Quỷ và nói: "Ngươi giẫm một, ta giẫm hai.”

Nói xong, Lâm Diệp bước tới một bước, lại túm lấy một tên tiểu đệ khác của Khúc Thất Quỷ, ấn gáy người đó xuống và đập vào gốc cây.

Lần va chạm này khiến hắn ta toác đầu chảy máu đầy mặt.

Khúc Thất Quỷ sửng sốt, hắn ta không bao giờ ngờ rằng một thiếu niên mười bảy tuổi này lại có thể hung ác như vậy.

Lâm Diệp đang ấn cổ tên kia, đập vào cây từng cái một, vừa đập vừa nói.

"Nhưng ngươi lại lấy bọn họ ra để ép ta ấn vân tay, đạo lý nào vậy chứ? Ta quan tâm đến bọn họ?”

Lâm Diệp buông tay ra, tên bị đập vào cây kia mềm nhũn mà ngã xuống đất, hai mắt trợn lên, thế nhưng Lâm Diệp vẫn chưa dừng lại ở đó, một chân đạp lên ngực hắn ta.

Nói giẫm hai thì chính là hai.

Lâm Diệp nhìn xung quanh: “Ngươi còn có bốn năm tên thuộc hạ, ngươi giết của ngươi, ta giết của ta, giết cho đến khi còn lại hai chúng ta thì vẫn là đánh giống nhau.”

Khúc Thất Quỷ không còn cười nữa.

Hắn ta nhìn Lâm Diệp như nhìn một con quái vật. Chẳng lẽ chàng thiếu niên tuấn tú trước mặt hắn ta đây đều là ảo ảnh sao?

Lâm Diệp dường như không quan tâm đến ánh mắt của hắn ta, chậm rãi bước về phía mấy tên lưu manh còn lại.

Mấy người kia đã nhìn thấy thủ đoạn của Lâm Diệp, nào dám tiến lên trước, nhao nhao lùi lại, thậm chí có người còn mở cửa viện chạy ra ngoài.

Lâm Diệp dùng chân đá một cây gậy gỗ và đánh trúng vào gáy người đang bỏ chạy kia, người đó ngã nhào xuống đất, Lâm Diệp cũng đã theo đến nơi.

Hắn cúi người túm lấy tóc người đó, chà mặt của tên lưu manh này vào bức tường viện thô ráp.

“Các ngươi bình thường đều chơi đùa như vậy nhỉ?”

Lâm Diệp vừa chà xát vừa nhìn về phía Khúc Thất Quỷ, hỏi với giọng điệu vẫn rất bình tĩnh.

Trên bức tường viện kia dần dẫn xuất hiện những vết máu.

Khúc Thất Quy hít một hơi thật sâu, nhấc cái chân đang giẫm trên người Cao Cung lên, hắn ta chỉ chỉ vào cửa viện: “Ngươi đóng cửa lại, ta đánh với ngươi.”

Lâm Diệp gật gật đầu: "Vậy thì đóng cửa lại đánh.”

6

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.