Chương 53
Đóng cửa lại đánh (2)
Sau khi người này đi ra liền chắp tay với Lâm Diệp, sải bước xuống bậc thang, nhìn thấy dưới bậc thang có chút nước bẩn, chân duỗi ra và dừng lại trên không trung.
Một tuỳ tùng bên cạnh hắn ta lập tức nằm bò xuống, dùng thân mình đè lên nước bẩn.
Người đàn ông đầu trọc giẫm lên lưng của tên thuộc hạ kia rồi bước qua, còn chưa nói gì đã lại cười lớn.
"Ha ha ha Lâm công tử, tại hạ Khúc Thất Quỷ, một kẻ vô danh tiểu tốt trong giang hồ, chỉ là kẻ vô dụng, ha ha ha, chỉ là kẻ vô dụng.”
Nói đến đây, hắn ta giơ ngón tay chỉ vào đám người Cao Cung: "Mấy tên khốn này là môn đệ của ta, cũng vô dụng như nhau, ha ha ha ha.”
Lâm Diệp: "Ngươi tới chỗ ta là có gì muốn nói?”
Khúc Thất Quỷ nói: "Ha ha ha ha, Lâm công tử quả nhiên là người sảng khoái, nói chuyện nhanh nhẹn, vậy ta nói thẳng nhé.”
"Những tên khốn này đã đắc tội Lâm công tử, với tư cách là đại ca của bọn họ, ta đã giáo huấn bọn họ rồi.”
Lâm Diệp: “Vậy bây giờ có thể thả người xuống được chưa?”
"Thả xuống?"
Khúc Thất Quỷ nhìn về phía Lâm Diệp, vẻ mặt khó hiểu trong chốc lát, sau đó lại cười lớn, "Ha ha ha, công tử thật biết đùa, ta là tới để trút giận cho ngươi."
Người này không chỉ xấu xí mà vẻ mặt còn thay đổi vừa nhanh chóng vừa khoa trương.
"Công tử, những tên này mắt chó mà không coi người khác ra gì, không biết công tử là người của võ quán Nghiêm gia, nhưng không sao, sau này người của ta đều đã biết rồi.”
Hắn ta đi quanh người Lâm Diệp, một vòng rồi lại một vòng.
"Lâm công tử, người bảo mấy tên khốn này đi thu dọn rác, hahaha, quá hay, ngươi nói xem, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ?”
Khi hắn ta đi đến bên cạnh Lâm Diệp, đột nhiên dừng lại, ngửa người về phía sau, nhìn khuôn mặt Lâm Diệp.
"Ha ha ha ha, Lâm tiên sinh, những tên khốn kiếp này không quan trọng, quan trọng là hai nhà chúng ta từ trước đến nay đều là nước sông không phạm nước giếng, ngươi là đệ tử của Nghiêm sư phụ, vợ của Nghiêm sư phụ là muội muội của tổng bổ đại nhân, nhưng bọn ta lại là người của phủ thừa đại nhân.”
Hắn ta giơ tay chỉ về phía Cao Cung: "Những tên khốn này, ha ha ha ha, cho dù có là những kẻ khốn nạn cũng là những kẻ khốn nạn của phủ thừa đại nhân.”
Lâm Diệp cũng cẩn thận phân tích câu này, cảm thấy có chút vấn đề, nhưng hắn cũng không chỉ rõ.
Dù sao cũng không cần thiết.
"Lâm công tử muốn kinh doanh trên con phố này, chỉ cần nói với ta là được ha ha ha ha, ta còn có thể không cho ngươi sao?”
"Nhưng Lâm công tử, nếu ngươi trực tiếp ra tay cướp, đây chính là có chút trái quy tắc rồi, hôm nay ta thay công tử giáo huấn mấy người bọn họ, hy vọng công tử cũng nể mặt ta mấy phần, sau này chuyện trên con phố này, công tử bớt quản lại.”
Lâm Diệp hỏi: "Vậy làm thế nào mới có thể khiến ngươi tha cho mấy người bọn họ?”
"Hahahaha, công tử, đây không phải chuyện của ngươi. Những tên khốn kiếp này đã bái nhập làm môn đệ của ta, sống là người của ta, chết làm ma của ta, việc sống chết, công tử không tiện hỏi được.”
Lâm Diệp: “Mấy ngày trước, bọn họ hình như cũng bái ta rồi.”
Sắc mặt của Khúc Thất Quỷ lúc đầu thay đổi, da thịt gần xương gò má căng lên, đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn.
Nhưng một giây sau.
"Ha ha ha ha, công tử, ngươi đây không chỉ là làm trái quy tắc trên đường phố, dựa theo thoả thuận trong giang hồ, hắn bái ta rồi lại đi bái ngươi là phản bội môn phái, loại khốn kiếp này phải chết.”
Nói xong, hắn ta giơ tay chỉ vào Cao Cung: “Xử cho ta một tên trước.”
Mấy tên thuộc hạ của hắn ta lập tức tiên lên, định thả Cao Cung xuống, Lâm Diệp bước ngang một bước và chặn lại.
"Hay là thế này đi."
Lâm Diệp bình tĩnh nói: "Ta và ngươi đấu một chọi một, nếu ngươi thắng, ta sẽ không quản chuyện trên phố, ta cũng sẽ không quản chuyện sống chết của mấy người này, nếu ngươi thua, mấy người bọn họ cũng sẽ thuộc về ta.”
"Ha ha ha ha, công tử thật biết đùa đấy."
Khúc Thất Quỷ cười ngặt nghẽo, không chỉ vẻ mặt khoa trương mà động tác cũng khoa trương như vậy.
Nhưng hắn ta càng cười như vậy, những thuộc hạ kia của hắn trông có vẻ lại càng sợ hãi, bọn họ đã lùi về sau rồi.
"Được!"
Khúc Thất Quỷ đứng thẳng người và giơ tay chỉ vào mũi Lâm Diệp: "Ha ha ha ha, anh hùng xuất thiếu niên, con mẹ nó, thật là anh hùng xuất thiếu niên, có điều, chúng ta không thể đánh như vậy, lập bút cứ đi, công tử đánh ta tàn phế, công tử không cần chịu bất cứ trách nhiệm gì cả, ta đánh công tử tàn phế…”
Lâm Diệp: “Cũng không cần ngươi quan tâm.”
"Sảng khoái!"
Khúc Thất Quy quay đầu lại nói: “Còn không mau đi chuẩn bị giấy bút cho công tử.”
Thuộc hạ vội vàng đi tìm giấy bút đến, Khúc Thất Quỷ quét sạch những thứ trên bàn đá trong sân xuống đất và trải giấy ra.
Không nhìn ra được, tên này vậy mà lại viết chữ khá đẹp, viết đại khái là hai bên là tự nguyện tỷ thí, không được đả thương đến tính mạng nhưng ngộ nhỡ tổn hại đến tính mạnh thì sống chết có số, không liên quan gì đến đối phương.
"Ha ha ha ha, công tử xem, mấy chữ này của ta viết thế nào? Không tài năng gì, chỉ là luyện nhiều quen tay, ha ha ha.”
Hắn ta đưa tay ra, tóm lấy người thuộc hạ bên cạnh: “Giơ tay ra.”
5
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
