TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 52
Đóng cửa lại đánh (1)

Ông ta cầm lấy nạng và đi ra ngoài, hắn đi rất chậm nhưng không loạng choạng chút nào, dường như năm cân rượu không ảnh hưởng gì đối với ông ta.

Người mù ngồi đó im lặng hồi lâu rồi mới giơ tay mò mẫm cầm lấy chén rượu trên bàn.

Nhưng chén rượu đã trống không.

‘Bụp’ một tiếng, chén rượu trong tay ông ta bị bóp nát, những mảnh vỡ sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay khiến máu chảy xuống.

Người mù đưa tay lên trước mũi, hít một hơi thật sâu, mùi máu tanh xộc vào tâm trí.

Người mù tựa như vừa hút một điếu thuốc, vẻ mặt có chút say mê, cũng có chút tham lam.

Mùi máu tươi đó lặp tức đưa ông ta trở về quá khứ, lúc ngày nào cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh như vậy.

Ở cách xa trên đường phố, Nghiêm Tiển Ngưu được Lâm Diệp đỡ đi, người ông ta nặng như vậy, trọng lượng đè lên vai Lâm Diệp, vì vậy Lâm Diệp đi lại càng lúc càng khó khăn.

"Tiểu Diệp Tử."

"Sư phụ."

"Tại sao ngươi lại đến võ quán của ta?”

"Muốn luyện võ."

"Muốn luyện võ làm gì?”

"Để vượt trên người khác.”

Lâm Diệp thở dốc khi trả lời những lời này, mặc dù thể lực của hắn khoẻ hơn nhiều những người đồng trang lứa nhưng quả thực Nghiêm Tiển Ngưu quá nặng.

"Vượt trên người khác! Với tư chất của ngươi, trong thành này nhiều võ quán như vậy, còn có không ít tông môn, ngươi đều có thể đến, tại sao cứ phải là nhà ta?”

Nói đến đây, Nghiêm Tiển Ngưu như lảo đảo một chút, toàn bộ trọng lượng của ông ta đè lên một bên vai của Lâm Diệp, thân thể của Lâm Diệp cũng loạng choạng.

‘Bộp’ một tiếng.

Nghiêm Tiển Ngưu một tay nắm lấy cổ Lâm Diệp.

"Tại sao ngươi lại muốn tìm lão binh?”

Ông ta kề sát tai Lâm Diệp và hỏi, mùi rượu phả ra, còn mang theo mùi tanh, có chút giống mùi máu.

Cổ Lâm Diệp bị Nghiêm Tiển Ngưu siết chặt, trong phút chốc liền cảm thấy ngạt thở.

"Tại sao ngươi lại tìm lão binh?"

Nghiêm Tiển Ngưu kề sát bên tai Lâm Diệp, lớn tiếng hỏi: "Ngươi không phải tuỳ tiện tới võ quán ta, ngươi chính là muốn tìm lão binh, ta đã hỏi Lão Trần."

Lâm Diệp giơ tay phải lên nắm lấy cổ tay Nghiêm Tiển Ngưu, cố gắng kéo tay ông ta ra nhưng không thành công.

Giây tiếp theo, Lâm Diệp giơ tay trái lên.

Nhưng ai có thể ngờ, Nghiêm Tiển Ngưu đột nhiên buông tay ra, nằm trên mặt đất duỗi thẳng tay chân, say khướt mà lẩm bẩm: "Ta chính là lão binh, ngươi tìm ta, coi như là đã tìm đúng rồi.”

Lâm Diệp ngồi dậy, cảm thấy cổ đau nhức, hắn nhìn Nghiêm Tiển Ngưu đã ngủ say, trong mắt Lâm Diệp loé lên vẻ khó hiểu.

Một lúc sau, ở võ quán.

Lâm Diệp đặt Nghiêm Tiển Ngưu xuống và nhìn ra ngoài cửa, một bóng người đã xuất hiện bên ngoài võ đường rất nhiều lần.

"Sư nương, sư nương chăm sóc sư phụ, ta về nhà thay bộ y phục.”

Lâm Diệp nói một tiếng với Lôi Hồng Liễu, quay người và bước ra ngoài.

Nghiêm Tiển Ngưu vốn muốn đi uống rượu vào buổi tối, nhưng Lâm Diệp lại không chịu, cuối cùng Lôi Hồng Liễu quyết định, buổi trưa đã qua đó uống rồi.

Lôi Hồng Liễu chỉ vào cổ Lâm Diệp: "Sao vậy?"

Lâm Diệp nói: "Sư phụ bị ngã giữa đường, là ta đỡ không chắc chắn, lúc bị ngã ông ấy có nắm lấy cổ ta một chút, không có gì nghiêm trọng.”

Lôi Hồng Liễu ừ một tiếng: "Vậy ngươi trở về thay y phục đi, nếu cảm thấy vất vả thì ngày mai hẵng tới.”

Lâm Diệp cũng không nói gì thêm, cáo từ và đi ra khỏi cửa.

Mới ra ngoài không bao xa, Triệu Tài từ trong ngõ bên cạnh đi ra, ‘thịch’ một tiếng, quỳ xuống trước mặt Lâm Diệp.

"Tiểu gia, xảy ra chuyện rồi.”

Lâm Diệp hơi nhíu mày: "Có chuyện gì?"

Triệu Tài vô thức nhìn xung quanh, sau đó nói với giọng đầy nước mắt: "Tiểu gia, ngươi đi theo ta qua đó là biết, Cao Cung bọn họ sắp chết rồi.”

Lâm Diệp kéo Triệu Tài dậy và nói: "Đi."

Không lâu sau, trong một khoảng sân trông khá cũ kỹ và đổ nát, Lâm Diệp không khỏi giơ tay bịt mũi sau khi bước vào cửa.

Nếu chỉ là viện tử này cũ kỹ thì không nói, nhưng nó quá bẩn, khắp nơi đều là rác, trong sân đều nồng nặc mùi mốc.

Trong sân có một cây bồ kết già, trông cũng mấy chục năm tuổi, đã to bằng mấy người ôm rồi.

Một cái cây mấy chục năm tuổi cũng không có gì kỳ dị, có điều có ba người bị treo trên cây.

Ba người Cao Cung, Tống Phú Hỉ và Lưu Đại Phát đều bị lột áo, trên người đều bị đánh đập dã man, có lẽ là bị dùng roi thừng đánh, máu thịt lẫn lộn.

Hai tay của ba người bị trói ra sau, một đầu sợi dây buộc vào một cành cây, bọn họ đang vùng vẫy ở đó, còn không ngừng rỉ máu.

Lâm Diệp đứng ở nơi đó ngẩng đầu lên nhìn, tựa hồ có vẻ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt đã có chút hung hãn chưa từng thấy qua.

Cửa nhà cót két mở ra, mấy người đàn ông mặc quần áo tà ngắn bước ra trước, mỗi người cầm một chiếc roi da trên tay.

Phía sau có một người mặc trường sam sải bước đi ra, người còn chưa lộ diện, tiếng cười đã vang lên trước.

"Ha ha ha, Lâm công tử phải không?"

Người này trông khoảng ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ trường sam thư sinh, nhưng lại là một kẻ trọc đầu, trên đầu còn có ba vết sẹo.

Đây là lần đầu tiên Lâm Diệp nhìn thấy phần thịt trên khuôn mặt của một người lại từng cục từng cục, lúc cười những cục thịt trên mặt còn rung lên.

"Ha ha ha ha, Lâm công tử, ngưỡng mộ đã lâu.”

5

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.