TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 51
Cho ta một lý do (2)

Có người nói rằng thế giới này vốn là một mớ hỗn độn, bóng tối vô biên, có một chùm ánh sáng chiếu rọi trời đất, xé nát bóng tối, Thượng Dương Thần Cung chính là chùm sáng đó.

Vì vậy, vẻ không vui trong giọng điệu của người mù có vẻ có chút không hợp lý, không ít người sẽ âm thầm mắng chửi triều đình nhưng không ai mắng chửi Thần Cung.

Đế quốc Đại Ngọc có hàng trăm triệu bách tính, con nhà ai nếu được Thần Cung thu nhận, đó chính là vinh dự lớn lao.

Lâm Diệp vừa rồi còn nghĩ rằng khi hắn trở về vào buổi tối sẽ nói chuyện này với Lão Trần, Lão Trần biết được chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.

"Thôi bỏ đi."

Người mù lắc đầu nói: "Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không thể tránh được.”

Ông ta cầm chén rượu lên và nói: “Uống rượu đi.”

Lâm Diệp ngồi bên cạnh rót rượu cho ba người bọn họ, ba người này đều là kẻ nát rượu, uống rượu còn nhanh hơn uống nước.

Mỗi người cầm một vò rượu nặng năm cân, trong thời gian ngắn đã uống cạn hết. Lúc này mặt và cổ Nghiêm Tiển Ngưu đã đỏ bừng, ngồi ở đó nghiêng nghiêng ngả ngả, mà hai người kia lại trông như thể không thay đổi gì nhiều.

"Sư phụ ngươi uống nhiều quá rồi, đưa ông ta về đi."

Người què nhìn về phía Lâm Diệp, xua tay nói: "Khi nào ông ta tỉnh lại thì hãy nói với ông ta, sau này tới uống rượu, đừng dẫn theo tiểu bối như các ngươi, bọn ta uống không thoải mái.”

Lâm Diệp cúi người hành lễ, sau đó đỡ Nghiêm Tiển Ngưu đứng dậy và đi ra ngoài.

"Đi?"

Nghiêm Tiển Ngưu lớn tiếng và hất cánh tay của Lâm Diệp ra.

"Còn chưa kính rượu, sao ta có thể đi?”

Nghiêm Tiển Ngưu vớ lấy chén rượu trên bàn: “Lần nào cũng kính, lần này các ngươi không thể đuổi ta đi, cho dù ta chỉ là một tên phế vật thổi lửa nấu cơm.”

Nói xong, ông ta hất rượu xuống đất và nói: "Kính đồng nghiệp!”

Rõ ràng người què và người mù có chút không đúng, dường như không muốn nói gì đó trước mặt Lâm Diệp, nhưng hai người bọn họ vẫn mỗi người bưng một chén rượu, trang trọng rót rượu xuống đất, như thể đây là một nghi thức mà bọn họ không thể từ chối, cho dù thế nào cũng phải thực hiện xong.

"Vãn bối cáo từ.”

Lâm Diệp đỡ Nghiêm Tiển Ngưu đi ra ngoài, trong miệng Nghiêm Tiển Ngưu đang lẩm bẩm, nói về những chuyện chiến trường năm đó.

Lâm Diệp im lặng lắng nghe, im lặng bước đi.

Chả cần thuốc gì có thể khiến người ta nói ra sự thật, chỉ cần một vò rượu năm cân là đã khiến Nghiêm Tiển Ngưu nói không ngừng.

"Hai người bọn họ còn khổ tâm hơn ta, Vô Cụ Doanh chết nhiều người như vậy, hai người bọn họ vì bị thương trước trận tử chiến đó, được đưa về hậu phương chữa trị nên giữ lại được mạng sống.”

Nghiêm Tiển Ngưu vừa đi vừa nói, trong giọng nói đều là sự đau khổ.

“Hơn một nghìn nam tử hán, tuỳ tiện chọn ra một người cũng đều là hùm beo trong quân đội, vậy mà đều chết cả như vậy.”

"Ta chỉ là một kẻ phế vật thối tha thổi lửa nấu cơm, nhưng là ta đã nhặt hai người bọn họ về, đây là việc đáng khoe khoang nhất mà ta đã từng làm trong đời này."

“Nhưng hai lão cẩu kia không cho ta nói, không cho ta nói với bất kỳ ai, bọn họ nói chết cả rồi, bọn họ cũng đáng chết, không bằng coi như đã chết rồi, không nhắc đến quá khứ.”

Lâm Diệp vẫn không nói gì, chỉ nghe Nghiêm Tiển Ngưu say rượu nói chuyện.

"Tiểu Diệp Tử, những ngày tháng của các ngươi thật tươi đẹp, nên trân trọng, sau này nếu có chiến tranh, ngươi nhất định phải tránh xa.”

Lâm Diệp nghe đến đây, vô thức quay đầu nhìn về phía hai quái nhân kia, phát hiện hai người đó đang đứng ở cửa, hình như cũng đang nhìn hắn.

Hốc mắt của người mù trống rỗng, vẻ mặt của người què thậm chí còn trống rỗng hơn hốc mắt của người mù.

Lâm Diệp bước đi xa, nhưng hai người đó vẫn đứng đó bám chặt vào khung cửa.

Người què nói: "Ánh mắt của tiểu tử kia không đúng lắm.”

Người mù trả lời: “Ta biết”.

Người què hừ một tiếng: “Ngươi là kẻ mù, ngươi biết cái rắm.”

Người mù nói: “Ta là người mù, nhưng ta biết, lúc hắn nghe thấy ba chữ ‘Lưu hiệu uý’, có phải đã nắm chặt tay không?”

Người què: “Ta không nhìn thấy, chỉ thấy hắn cúi đầu, không muốn lộ ra thứ trong ánh mắt.”

Người mù: "Ngươi không nhìn thấy nhưng ta nghe thấy, nghe thấy được âm thanh lúc hắn siết chặt nắm tay, ngay cả khớp xương cũng kêu lên."

Người què liếc nhìn người mù và hỏi: “Ngươi nói xem, người nên tới có phải vẫn sẽ tới không?”

Người mù im lặng một lúc lâu rồi mới trả lời: "Năm đó, chúng ta có thể sống sót là bởi vì thủ đoạn độc ác, hiện tại ngươi còn có thể sao?”

Người què cũng trầm mặc hồi lâu, sau đó gật đầu nói: "Có lẽ còn có thể, ngửi chút máu tanh là lòng sẽ trở nên tàn nhẫn.”

Người mù thở dài một hơi: "Hy vọng đứa trẻ này không liên quan gì đến chuyện năm đó. Ta khá thích nó."

Người què nói: "Ta không thích, ngay từ lần đầu nhìn thấy hắn, ta đã không thích rồi, nhưng cũng không thể nói là ghét.”

Mãi đến khi Lâm Diệp đỡ Nghiêm Tiển Ngưu biến mất khỏi đường phố, hai người mới trở lại trong nhà.

Người què nhìn đồ ăn và rượu còn lại trên bàn: “Có cần ta giúp ngươi không?”

Người mù lắc đầu: "Ngươi đi làm việc của ngươi đi. Không phải ngươi nói ngươi vẫn còn tàn nhẫn độc ác sao?"

Người què ừ một tiếng: “Vậy ngươi tự dọn dẹp đi.”

4

0

4 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.