0 chữ
Chương 20
Chương 20
Thì ra là như vậy.
Cuối cùng Tật Vô Ngôn cũng hiểu vì sao dưỡng mẫu mất đã mấy tháng mà dì vẫn không hề hay biết. Những năm qua e rằng dì đã dồn hết tâm trí vào việc chăm lo cho Phần Tu, gặp phải biến cố như thế, ai mà không kiệt quệ cả sức lực lẫn tinh thần.
Nghĩ đến cảnh dì phải đối mặt với tình trạng của Phần Tu như vậy, mà vẫn còn có thể san sẻ tâm lực để lo lắng cho huynh muội bọn họ, trong lòng Tật Vô Ngôn không khỏi dâng lên một trận cảm kích.
“Tiểu viện của biểu ca ở đâu? Ta phải nhanh đến xem huynh ấy.”
Phần Tu là nhi tử duy nhất của dì. Hôm qua Tật Vô Ngôn vừa mới đến Phần gia nên còn chưa biết gì, nhưng giờ đã rõ rồi thì dù thế nào cậu cũng nên đến vấn an một chút.
Gia phó dẫn đường cho Tật Vô Ngôn đi thẳng đến tiểu viện của Phần Tu, dọc đường đi cậu có nghe thấy không ít lời bàn tán xì xào.
Trước đây Phần Tu từng được bao người ngưỡng mộ cùng ghen tị bao nhiêu, thì giờ lại bị chê bai cùng chế giễu bấy nhiêu.
Một thiên tài đã từng cao cao tại thượng như vậy, mà nay lại bất ngờ rơi xuống đáy cốc, trở thành một phế nhân vô năng, có thể tưởng tượng được trong lòng mấy kẻ từng không thể so bằng y kia hả hê đến mức nào.
Tật Vô Ngôn cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của hai gia phó nói lúc mình vừa thức dậy, nghĩ đến việc bọn họ hy vọng cậu đến Phần gia làm khách, lại là người của Tật gia, một trong ba đại thế gia của Phượng Linh thành, vậy nếu có Tật gia ủng hộ thì một mạch của gia chủ Phần gia có lẽ sẽ thuận lợi hơn.
Nhưng đáng tiếc, đừng nói là Tật Vô Ngôn hiện tại đến thân mình còn lo chưa xong, mà cho dù Tật gia có chịu công nhận thân phận con cháu của cậu, thì với thân phận vãn bối như vậy căn bản cũng không thể ảnh hưởng đến cục diện giữa hai đại thế gia. Hai vị gia phó kia đúng là đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Tật Vô Ngôn được đưa đến một tiểu viện yên tĩnh và khá hẻo lánh. Trong sân lúc này đã đứng không ít người, nhìn cách ăn mặc thì phần lớn đều là gia phó và hộ vệ. Điều khiến người ta chú ý là trong số thanh niên trẻ của Phần gia, lại chẳng có ai đến thăm.
Gia phó ý bảo Tật Vô Ngôn chờ một chút, rồi bước đến nói vài câu với một người trông có vẻ là thống lĩnh hộ vệ. Người kia liếc mắt nhìn về phía Tật Vô Ngôn, cậu khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Thống lĩnh hộ vệ lúc này mới cho phép gia phó vào trong xin chỉ thị. Dù sao việc có để Tật Vô Ngôn gặp phu nhân hay không, cũng không phải chuyện mà hắn có thể tự quyết định.
Cuối cùng Tật Vô Ngôn cũng hiểu vì sao dưỡng mẫu mất đã mấy tháng mà dì vẫn không hề hay biết. Những năm qua e rằng dì đã dồn hết tâm trí vào việc chăm lo cho Phần Tu, gặp phải biến cố như thế, ai mà không kiệt quệ cả sức lực lẫn tinh thần.
Nghĩ đến cảnh dì phải đối mặt với tình trạng của Phần Tu như vậy, mà vẫn còn có thể san sẻ tâm lực để lo lắng cho huynh muội bọn họ, trong lòng Tật Vô Ngôn không khỏi dâng lên một trận cảm kích.
“Tiểu viện của biểu ca ở đâu? Ta phải nhanh đến xem huynh ấy.”
Phần Tu là nhi tử duy nhất của dì. Hôm qua Tật Vô Ngôn vừa mới đến Phần gia nên còn chưa biết gì, nhưng giờ đã rõ rồi thì dù thế nào cậu cũng nên đến vấn an một chút.
Gia phó dẫn đường cho Tật Vô Ngôn đi thẳng đến tiểu viện của Phần Tu, dọc đường đi cậu có nghe thấy không ít lời bàn tán xì xào.
Một thiên tài đã từng cao cao tại thượng như vậy, mà nay lại bất ngờ rơi xuống đáy cốc, trở thành một phế nhân vô năng, có thể tưởng tượng được trong lòng mấy kẻ từng không thể so bằng y kia hả hê đến mức nào.
Tật Vô Ngôn cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của hai gia phó nói lúc mình vừa thức dậy, nghĩ đến việc bọn họ hy vọng cậu đến Phần gia làm khách, lại là người của Tật gia, một trong ba đại thế gia của Phượng Linh thành, vậy nếu có Tật gia ủng hộ thì một mạch của gia chủ Phần gia có lẽ sẽ thuận lợi hơn.
Nhưng đáng tiếc, đừng nói là Tật Vô Ngôn hiện tại đến thân mình còn lo chưa xong, mà cho dù Tật gia có chịu công nhận thân phận con cháu của cậu, thì với thân phận vãn bối như vậy căn bản cũng không thể ảnh hưởng đến cục diện giữa hai đại thế gia. Hai vị gia phó kia đúng là đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Gia phó ý bảo Tật Vô Ngôn chờ một chút, rồi bước đến nói vài câu với một người trông có vẻ là thống lĩnh hộ vệ. Người kia liếc mắt nhìn về phía Tật Vô Ngôn, cậu khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Thống lĩnh hộ vệ lúc này mới cho phép gia phó vào trong xin chỉ thị. Dù sao việc có để Tật Vô Ngôn gặp phu nhân hay không, cũng không phải chuyện mà hắn có thể tự quyết định.
4
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
