0 chữ
Chương 19
Chương 19
Gia phó này cũng còn chút đầu óc, đã đoán trước có thể sẽ xảy ra chuyện rắc rối nên trong lúc hai người họ chạy đến, một người ở lại trông chừng nam tử dưới gốc cây, người còn lại thì đi gọi người đến ứng cứu.
Không bao lâu sau đã có một nhóm người vội vàng chạy tới. Phần Tuyên vốn còn định buông thêm vài câu mỉa mai, nhưng khi thấy nhóm người này đến gần thì đành phải nuốt lời vào trong.
Dù hiện tại Phần Tu đã trở thành phế nhân, nhưng phụ thân y vẫn là gia chủ Phần gia, vậy nên Phần Tuyên cũng phải dè chừng vài phần.
Một nhóm người vây quanh đưa Phần Tu rời đi, mà từ đầu đến cuối vẻ mặt của Phần Tu cũng không có chút thay đổi nào, trong mắt chỉ còn lại sự trống rỗng và xa cách.
Một nhóm người rầm rộ kéo đến, rồi lại rầm rộ rời đi.
Phần Tuyên nhìn theo đám người vừa rời đi, lạnh lùng nói: “Đợi đến khi Phần Thiên Quyết bị ép phải nhường lại vị trí gia chủ rồi, xem ngươi còn có thể ở lại Phần gia được bao lâu, hừ.”
Nói xong câu đó, hắn xoay người định rời đi thì bỗng nhiên trông thấy một thiếu niên có diện mạo yêu nghiệt khác thường đang đứng ở cách đó không xa. Thiếu niên mặc một bộ trường y màu trắng ánh trăng, toàn thân toát lên vẻ thanh nhã, như thể không thuộc về thế giới thực.
Bất ngờ nhìn thấy một thiếu niên như vậy khiến Phần Tuyên cũng ngẩn ra một chút, sau đó thì hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường liếc Tật Vô Ngôn một cái rồi quay người bỏ đi.
Tật Vô Ngôn: "..."
Đúng là chó điên thì lúc nào cũng là chó điên, chẳng cần phải nhìn rõ người ta là ai.
Gia phó vẫn luôn rụt cổ nép sang một bên, thấy mọi người đã đi hết mới lau mồ hôi lạnh trên trán rồi bước tới.
“Vô Ngôn thiếu gia, lúc này phu nhân chắc là đã đến tiểu viện của thiếu gia rồi, ngài muốn quay về trước hay là...”
“Phần... Biểu ca ta, huynh ấy bị làm sao vậy?” Tật Vô Ngôn hỏi.
Gia phó thở dài lắc đầu: “Cụ thể xảy ra chuyện gì thì không ai biết rõ, hai năm trước thiếu gia bị Thanh Vân Tông đưa trở về trong tình trạng trọng thương và hôn mê. Ngài ấy nằm liệt trên giường suốt hơn nửa năm mới có thể xuống giường đi lại, cũng vì vết thương quá nặng nên tu vi từ Ngưng Đan Cảnh sơ kỳ đã tụt xuống Luyện Thể Cảnh tầng ba.”
“Đã hơn một năm trôi qua, mặc kệ thiếu gia có cố gắng tu luyện ra sao thì thực lực cũng không có chút tiến bộ nào. Hơn nữa cũng không rõ vì sao mà tinh thần của thiếu gia lại dường như là không còn minh mẫn, không nhận ra ai, mỗi ngày chỉ biết tu luyện. Tộc trưởng và phu nhân đã mời vô số danh y đến khám, nhưng không có ai tìm ra nguyên nhân. Chỉ nói là căn cốt tu luyện của thiếu gia đã bị phá hủy, nếu muốn giữ được mạng thì tốt nhất đừng cố tu luyện nữa, vì dù có cố cũng không đạt được gì.”
Không bao lâu sau đã có một nhóm người vội vàng chạy tới. Phần Tuyên vốn còn định buông thêm vài câu mỉa mai, nhưng khi thấy nhóm người này đến gần thì đành phải nuốt lời vào trong.
Dù hiện tại Phần Tu đã trở thành phế nhân, nhưng phụ thân y vẫn là gia chủ Phần gia, vậy nên Phần Tuyên cũng phải dè chừng vài phần.
Một nhóm người vây quanh đưa Phần Tu rời đi, mà từ đầu đến cuối vẻ mặt của Phần Tu cũng không có chút thay đổi nào, trong mắt chỉ còn lại sự trống rỗng và xa cách.
Một nhóm người rầm rộ kéo đến, rồi lại rầm rộ rời đi.
Phần Tuyên nhìn theo đám người vừa rời đi, lạnh lùng nói: “Đợi đến khi Phần Thiên Quyết bị ép phải nhường lại vị trí gia chủ rồi, xem ngươi còn có thể ở lại Phần gia được bao lâu, hừ.”
Bất ngờ nhìn thấy một thiếu niên như vậy khiến Phần Tuyên cũng ngẩn ra một chút, sau đó thì hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường liếc Tật Vô Ngôn một cái rồi quay người bỏ đi.
Tật Vô Ngôn: "..."
Đúng là chó điên thì lúc nào cũng là chó điên, chẳng cần phải nhìn rõ người ta là ai.
Gia phó vẫn luôn rụt cổ nép sang một bên, thấy mọi người đã đi hết mới lau mồ hôi lạnh trên trán rồi bước tới.
“Vô Ngôn thiếu gia, lúc này phu nhân chắc là đã đến tiểu viện của thiếu gia rồi, ngài muốn quay về trước hay là...”
Gia phó thở dài lắc đầu: “Cụ thể xảy ra chuyện gì thì không ai biết rõ, hai năm trước thiếu gia bị Thanh Vân Tông đưa trở về trong tình trạng trọng thương và hôn mê. Ngài ấy nằm liệt trên giường suốt hơn nửa năm mới có thể xuống giường đi lại, cũng vì vết thương quá nặng nên tu vi từ Ngưng Đan Cảnh sơ kỳ đã tụt xuống Luyện Thể Cảnh tầng ba.”
“Đã hơn một năm trôi qua, mặc kệ thiếu gia có cố gắng tu luyện ra sao thì thực lực cũng không có chút tiến bộ nào. Hơn nữa cũng không rõ vì sao mà tinh thần của thiếu gia lại dường như là không còn minh mẫn, không nhận ra ai, mỗi ngày chỉ biết tu luyện. Tộc trưởng và phu nhân đã mời vô số danh y đến khám, nhưng không có ai tìm ra nguyên nhân. Chỉ nói là căn cốt tu luyện của thiếu gia đã bị phá hủy, nếu muốn giữ được mạng thì tốt nhất đừng cố tu luyện nữa, vì dù có cố cũng không đạt được gì.”
4
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
