0 chữ
Chương 35
Chương 35
Cổ chân nàng va mạnh vào thân cây, cơn đau nhói lập tức lan khắp toàn thân.
Cả hai vẫn tiếp tục lăn xuống, nhưng nhờ cú đạp đó của nàng mà cuối cùng cũng dừng lại được.
Chu Minh Ngọc đau đến nghiến răng, cả lưng và tứ chi đều ê ẩm, nhưng nơi này nguy hiểm, tạm thời không dám kêu rên.
Nàng không thể động đậy, đành giữ nguyên tư thế nằm ngửa đưa tay vịn lấy cánh tay Nguyên Chi Quỳnh: “Quận chúa có sao không?”
Nguyên Chi Quỳnh vịn vào tay nàng ngồi dậy, cả người bụi bặm, mặt mũi lấm lem tro đất, trên má còn dính vết máu ngựa dính từ tay Chu Minh Ngọc khi nàng chạm vào.
Nàng ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn Chu Minh Ngọc.
Chu Minh Ngọc thấy nàng ta không nói lời nào, tưởng nàng ta bị thương liền nhíu mày hỏi lại: “Quận chúa có bị thương không?”
Nguyên Chi Quỳnh đáp: “Không.”
Chu Minh Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên Chi Quỳnh im lặng một lát rồi đưa tay đặt lên vai Chu Minh Ngọc. Chu Minh Ngọc tưởng nàng ta muốn đỡ mình dậy, nghĩ đến mình không biết bị thương ở đâu, vừa định bảo không cần thì ngay giây sau đôi mắt bỗng mở lớn kinh ngạc.
Nàng sững sờ nhìn Nguyên Chi Quỳnh.
Khoảnh khắc đó xảy ra trong chớp mắt, bóng dáng Nguyên Chi Quỳnh vụt biến khỏi tầm nhìn. Bên tai Chu Minh Ngọc chỉ còn tiếng gió rít gào lạnh lẽo quét qua thân thể.
Nhưng nàng vẫn kịp thấy rõ đôi mắt đẹp đẽ kia chỉ còn lại một lạnh lẽo tột cùng. Bao nhiêu do dự, phức tạp trong đáy mắt như mây đen cuồn cuộn vần vũ, cuối cùng đều tan biến.
Nguyên Chi Quỳnh đã đẩy nàng xuống vách núi.
Bàn tay của Nguyên Chi Quỳnh không ngừng run rẩy, cảm giác đau đớn trên cơ thể lúc này mới chậm rãi truyền đến đại não, âm ỉ kí©h thí©ɧ thần kinh nàng ta.
Nàng ta ngồi yên tại chỗ rất lâu, mãi đến khi chợt nghe một tiếng chim kêu vang mới đột ngột hoàn hồn trở lại.
Vịn vào thân cây và bụi cỏ bên cạnh, cẩn thận quan sát địa hình dưới chân, sau đó quấn chặt lấy dây leo thô to gần đó. Chậm rãi, cẩn trọng trượt xuống một đoạn.
Nàng ta móc ra chiếc còi chim ưng bên hông, thổi mạnh một tiếng dài.
Con chim ưng này là lúc nàng ta còn ở đất phong cưỡi ngựa, Đoan Vương sai người mang từ phương Bắc về, đích thân thuần dưỡng rồi tặng cho nàng ta.
Lần này xuất cung đi săn cố tình mang theo, vốn định bắt được con mồi thật lớn để trổ tài ở kinh thành.
Nào ngờ lại dùng đến vào lúc thế này.
Chim ưng rất nhanh đã bay tới, lượn vòng trên đỉnh đầu Nguyên Chi Quỳnh thét vang từng hồi.
Không lâu sau, Nguyên Chi Quỳnh nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, dừng lại ở sườn dốc trên đầu mình.
"Ta ở đây! Là ai tới đó?"
Nàng ta nghiêng đầu ngẩng lên nhìn, nhưng không thể thấy rõ. Mãi đến khi người kia buông dây trượt xuống, nàng ta mới thấy rõ là ai.
Khóe môi Nguyên Chi Quỳnh khẽ nhếch, hừ nhẹ một tiếng: "Sao lại là ngươi?"
Dương Giản không lấy làm lạ trước sắc mặt của Nguyên Chi Quỳnh, thản nhiên hỏi: "Quận chúa bị thương rồi sao?"
Nguyên Chi Quỳnh không vui đáp: "Trầy xước chút thôi, chưa chết được."
Dương Giản khẽ ừ một tiếng, sau đó buộc chặt dây thừng cho nàng ta.
Nguyên Chi Quỳnh còn tưởng hắn định để người kéo mình lên, nhưng hắn lại không có động tác gì.
Một tay Dương Giản nắm lấy dây thừng, tay kia giữ chặt nút thắt bên hông nàng ta. Rõ ràng đang đứng ở vách đá cheo leo, nhưng động tác lại thong dong như thưởng gió ngắm trăng, chỉ có những ngón tay móc vào dây thắt bên hông làm Nguyên Chi Quỳnh chợt sinh cảnh giác.
Cả hai vẫn tiếp tục lăn xuống, nhưng nhờ cú đạp đó của nàng mà cuối cùng cũng dừng lại được.
Chu Minh Ngọc đau đến nghiến răng, cả lưng và tứ chi đều ê ẩm, nhưng nơi này nguy hiểm, tạm thời không dám kêu rên.
Nàng không thể động đậy, đành giữ nguyên tư thế nằm ngửa đưa tay vịn lấy cánh tay Nguyên Chi Quỳnh: “Quận chúa có sao không?”
Nguyên Chi Quỳnh vịn vào tay nàng ngồi dậy, cả người bụi bặm, mặt mũi lấm lem tro đất, trên má còn dính vết máu ngựa dính từ tay Chu Minh Ngọc khi nàng chạm vào.
Nàng ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn Chu Minh Ngọc.
Chu Minh Ngọc thấy nàng ta không nói lời nào, tưởng nàng ta bị thương liền nhíu mày hỏi lại: “Quận chúa có bị thương không?”
Nguyên Chi Quỳnh đáp: “Không.”
Nguyên Chi Quỳnh im lặng một lát rồi đưa tay đặt lên vai Chu Minh Ngọc. Chu Minh Ngọc tưởng nàng ta muốn đỡ mình dậy, nghĩ đến mình không biết bị thương ở đâu, vừa định bảo không cần thì ngay giây sau đôi mắt bỗng mở lớn kinh ngạc.
Nàng sững sờ nhìn Nguyên Chi Quỳnh.
Khoảnh khắc đó xảy ra trong chớp mắt, bóng dáng Nguyên Chi Quỳnh vụt biến khỏi tầm nhìn. Bên tai Chu Minh Ngọc chỉ còn tiếng gió rít gào lạnh lẽo quét qua thân thể.
Nhưng nàng vẫn kịp thấy rõ đôi mắt đẹp đẽ kia chỉ còn lại một lạnh lẽo tột cùng. Bao nhiêu do dự, phức tạp trong đáy mắt như mây đen cuồn cuộn vần vũ, cuối cùng đều tan biến.
Nguyên Chi Quỳnh đã đẩy nàng xuống vách núi.
Bàn tay của Nguyên Chi Quỳnh không ngừng run rẩy, cảm giác đau đớn trên cơ thể lúc này mới chậm rãi truyền đến đại não, âm ỉ kí©h thí©ɧ thần kinh nàng ta.
Vịn vào thân cây và bụi cỏ bên cạnh, cẩn thận quan sát địa hình dưới chân, sau đó quấn chặt lấy dây leo thô to gần đó. Chậm rãi, cẩn trọng trượt xuống một đoạn.
Nàng ta móc ra chiếc còi chim ưng bên hông, thổi mạnh một tiếng dài.
Con chim ưng này là lúc nàng ta còn ở đất phong cưỡi ngựa, Đoan Vương sai người mang từ phương Bắc về, đích thân thuần dưỡng rồi tặng cho nàng ta.
Lần này xuất cung đi săn cố tình mang theo, vốn định bắt được con mồi thật lớn để trổ tài ở kinh thành.
Nào ngờ lại dùng đến vào lúc thế này.
Chim ưng rất nhanh đã bay tới, lượn vòng trên đỉnh đầu Nguyên Chi Quỳnh thét vang từng hồi.
Không lâu sau, Nguyên Chi Quỳnh nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, dừng lại ở sườn dốc trên đầu mình.
Nàng ta nghiêng đầu ngẩng lên nhìn, nhưng không thể thấy rõ. Mãi đến khi người kia buông dây trượt xuống, nàng ta mới thấy rõ là ai.
Khóe môi Nguyên Chi Quỳnh khẽ nhếch, hừ nhẹ một tiếng: "Sao lại là ngươi?"
Dương Giản không lấy làm lạ trước sắc mặt của Nguyên Chi Quỳnh, thản nhiên hỏi: "Quận chúa bị thương rồi sao?"
Nguyên Chi Quỳnh không vui đáp: "Trầy xước chút thôi, chưa chết được."
Dương Giản khẽ ừ một tiếng, sau đó buộc chặt dây thừng cho nàng ta.
Nguyên Chi Quỳnh còn tưởng hắn định để người kéo mình lên, nhưng hắn lại không có động tác gì.
Một tay Dương Giản nắm lấy dây thừng, tay kia giữ chặt nút thắt bên hông nàng ta. Rõ ràng đang đứng ở vách đá cheo leo, nhưng động tác lại thong dong như thưởng gió ngắm trăng, chỉ có những ngón tay móc vào dây thắt bên hông làm Nguyên Chi Quỳnh chợt sinh cảnh giác.
11
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
