TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34

Chu Minh Ngọc âm thầm rủa một tiếng “chết tiệt” rồi lập tức đuổi sát phía sau.

Con nai đực kia hoảng loạn chạy trốn, muốn thoát khỏi sự truy đuổi của Nguyên Chi Quỳnh nên lao bừa về phía trước, giữa đường chui vào một mảng bụi cây rậm rạp, chẳng biết va vào đâu khiến cả bụi gai đều rung động dữ dội.

Tuấn mã của Nguyên Chi Quỳnh đuổi sát phía sau, bị cành gai quất trúng mặt, giật mình hoảng hốt, lập tức tung vó không chịu khống chế.

Nguyên Chi Quỳnh kéo căng dây cương ra sức muốn giữ lại, nhưng ngựa đã kinh hãi, giãy giụa tại chỗ mấy lần rồi bất ngờ lao đi như điên.

Trương Phù Bích theo sau bị cảnh tượng kia làm giật mình, Chu Minh Ngọc vội vung roi ngựa đuổi theo kịp Trương Phù Bích, một tay kéo lấy dây cương của nàng tâ, cưỡng ép dừng lại.

“Mau quay về tìm người!”

Chu Minh Ngọc để lại một câu ngắn ngủi xong thì lập tức vung roi, nhanh chóng đuổi theo hướng Nguyên Chi Quỳnh đã đi.

Trương Phù Bích hoảng sợ, tim đập thình thịch, nhìn theo hai người đã rời đi, đứng tại chỗ định thần một thoáng liền quay đầu ngựa vội vã phi nước đại rời đi.

Đồ Chúc Hàm Chi dùng toàn là hàng cao cấp, con tuấn mã mà Chu Minh Ngọc đang cưỡi càng là ngựa quý, chân như gió cuốn.

Chỉ với khoảng thời gian giúp Trương Phù Bích ghìm cương, thân ảnh của Nguyên Chi Quỳnh đã biến mất khỏi tầm mắt. Nhưng lần theo dấu vết móng ngựa để lại, Chu Minh Ngọc đã đuổi kịp được nàng ta.

Nguyên Chi Quỳnh không thể ngăn được ngựa, chỉ có thể ghì chặt dây cương hạ thấp thân hình, cố gắng giữ thăng bằng.

Nàng ta nghe thấy một tiếng vó ngựa khác đang áp sát từ phía sau, liền cúi rạp trên lưng ngựa, quay đầu nhìn về đường cũ.

Chu Minh Ngọc thấy nàng ta vẫn còn dám như thế, lập tức hô lớn: “Quận chúa coi chừng đường! Ta đang theo sát quận chúa đây!”

Nguyên Chi Quỳnh quay đầu lại, chuyên tâm điều khiển ngựa.

Chu Minh Ngọc vừa đuổi theo vừa cân nhắc đối sách. Đường các nàng đang chạy chính là hướng lên núi, nơi này địa thế hiểm trở, phía trước còn có một đoạn vách đá dựng đứng, nếu thật sự lao tới đó e là không còn đường cứu vãn.

Chu Minh Ngọc trầm ngâm suy tính xem bên mình còn thứ gì có thể dùng được, nhưng lại không có vật nào.

Nàng gắng sức đuổi theo Nguyên Chi Quỳnh: “Quận chúa, dùng tên đâm ngựa đi!”

Ngựa có bị thương cũng không sao, nhưng nếu người bị thương thì lại là chuyện lớn.

Nguyên Chi Quỳnh nghe thấy thế liền buông một tay ra với lấy ống tên, suýt nữa bị hất văng khỏi lưng ngựa, vội vàng ghì dây cương lại.

Chu Minh Ngọc thấy vậy cũng dốc sức thúc ngựa đuổi theo.

Thấy sắp bắt kịp Nguyên Chi Quỳnh, nàng rút nhanh trâm cài đầu đâm thẳng vào mông con ngựa mà Nguyên Chi Quỳnh đang cưỡi.

Con ngựa đau đớn hí lên một tiếng, bước chân không dừng lại nhưng càng thêm hỗn loạn.

Chu Minh Ngọc không kịp rút trâm ra, bị rơi lại phía sau.

Nàng trơ mắt nhìn cánh rừng thưa dần phía trước, vách đá đã ở ngay trước mặt, không kịp nghĩ nhiều đã vội vã đuổi lên, thò tay ra phía sau lưng Nguyên Chi Quỳnh rút một mũi tên trong ống đâm mạnh vào bụng ngựa, rồi mượn đà nhảy lên lưng ngựa Nguyên Chi Quỳnh.

Tuấn mã đau đớn dựng vó, Chu Minh Ngọc nhân lực ôm lấy thắt lưng Nguyên Chi Quỳnh, kéo nàng ta ngã xuống ngựa cùng mình.

Hành động quá vội nên không giữ nổi trọng tâm, hai người lăn tròn mấy vòng trên mặt đất, trượt dài theo con dốc.

Dốc không dài, nhưng phía dưới là vực sâu dựng đứng. Chu Minh Ngọc thấy tình thế bất ổn, vội vươn chân định móc vào cành cây bên cạnh để giảm tốc.

10

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.