TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36

Hắn cất tiếng, giọng trầm xuống, từng chữ vang lên rõ ràng: "Xin hỏi quận chúa, Chu Minh Ngọc đâu?"

Chu Minh Ngọc tỉnh lại thì trời đã nhá nhem tối.

Ý thức của nàng vẫn chưa thực sự tỉnh táo, chỉ lờ mờ cảm nhận được toàn thân đau nhức. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ bản thân đã bị thương rất nặng, chỉ là giờ đây phản ứng trì trệ nên chưa kịp cảm nhận mà thôi.

Vực đá kia nếu là rơi thẳng xuống chắc chắn không có cơ hội sống sót, nhưng may mắn lúc nàng và Nguyên Chi Quỳnh lăn xuống lại là sườn dốc bên cạnh, thêm vào đó còn có dây leo làm đệm, nhờ vậy mới giữ lại được cơ hội sống sót.

Lúc bị đẩy xuống, trong lòng Chu Minh Ngọc kinh hoảng, không chút phòng bị, song nàng lập tức phản ứng lại.

Nàng vươn tay bám lấy dây leo, cố gắng giữ vững thân hình, vừa kéo dây lưng bên hông mình xuống.

Dây lưng của nàng khác với dây lưng của tiểu thư khuê các thông thường, được đặc chế từ loại vải cứng chắc và cực kỳ dẻo dai, lúc này đã phát huy tác dụng.

Vách núi có không ít cành cây thấp lè tè vươn ngang, Chu Minh Ngọc bị va đập vài lần, đau đớn không thôi, nhưng cũng nhờ đó mà tốc độ rơi của nàng được giảm bớt phần nào. Nàng nhanh mắt nhanh tay quăng dây lưng ra, khéo léo quấn lấy một thân cây tương đối chắc chắn.

Lúc còn nhỏ nàng từng học roi xích mấy năm liền, không ngờ lớn lên lại có dịp dùng đến, lại còn là trong tình huống như thế này.

Chu Minh Ngọc biết rõ thân cây kia không thể chịu lực quá lâu, bèn lập tức giữ chặt thân mình, thò tay vào trong váy lôi ra một thanh đoản đao gắn trên đùi.

Đúng vậy, nàng còn một thanh đoản đao.

Từ năm bị bán đi, việc đầu tiên nàng làm khi có tiền chính là mua cho mình một thanh đoản đao.

Thanh đoản đao này chưa từng được sử dụng qua, nhưng nàng vẫn luôn buộc nó trên chân. Theo thời gian, cuộc sống của nàng ngày càng khấm khá, đã thay qua một vài thanh đao sắc bén và nhẹ hơn, nhưng điều không bao giờ thay đổi chính là mỗi ngày nàng đều phải chắc chắn đoản đao vẫn luôn mang theo trên người.

Chu Minh Ngọc xé vạt váy, buộc chặt đoản đao vào tay, đâm sâu vào khe đá ven vách núi, sau đó cẩn thận quan sát bố cục những tảng đá phía dưới.

Sau khi xác định được một tuyến đường khả thi, nàng cởi dây lưng, dùng đoản đao làm điểm tựa giảm tốc, lần lượt hướng đến những thân cây nghiêng mọc bên dưới.

Cách làm của Chu Minh Ngọc về lý thuyết là khả thi, nhưng vẫn có vài thân cây yếu hơn nàng dự liệu. Đến đoạn cách đáy vực không xa, thân cây dưới chân nàng gãy rạp, kéo cả thân thể nàng rơi xuống.

Chu Minh Ngọc lập tức hôn mê, nhưng may mắn là độ cao lúc đó chưa tới mức lấy mạng nàng.

Tỉnh lại, trời đã về chạng vạng.

Nàng biết nếu không nghĩ cách rời khỏi đây, đến đêm nhiệt độ hạ xuống, chưa kể có thể còn có dã thú qua lại, đến lúc đó nàng e là không còn đường sống.

Thế nhưng nàng cũng hiểu rõ bản thân lúc này chắc chắn thương tích đầy mình, nếu mạo hiểm di chuyển chỉ sợ sẽ tự chuốc họa sát thân.

Chu Minh Ngọc thần trí mơ hồ, khẽ cử động các ngón tay, cảm nhận được chuôi đao cứng cáp trong lòng bàn tay.

Đoản đao của nàng vẫn còn đó.

Nàng yên tâm phần nào, cố gắng điều khiển thân thể, dùng những chuyển động rất nhỏ để dò xét thương thế.

Đúng lúc này trong tầm mắt xuất hiện một bóng người.

Người kia vóc dáng cao lớn hiên ngang, eo thon lưng thẳng, khoác trên người một bộ võ phục màu đỏ thẫm, ống tay áo và đai lưng đều được buộc gọn gàng, toát lên vẻ sắc sảo khéo léo.

17

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.