TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

Trương Phù Bích vẫn còn non nớt, tầm nhìn hạn hẹp.

Có điều lúc này Nguyên Chi Quỳnh đang hiện diện, Chu Minh Ngọc cũng không tiện nhiều lời thêm.

Nguyên Chi Quỳnh thấy Chu Minh Ngọc im lặng liền tỏ ra hài lòng, bèn đề nghị: “Chỗ này bờ sông nắng gay gắt, chúng ta vào trong rừng đi dạo một chút đi. Ta cũng mệt rồi, muốn tìm người trò chuyện. Hôm nay gặp gỡ như đã quen từ lâu, rất muốn hàn huyên với Trương cô nương vài câu.”

Trương Phù Bích vui vẻ đáp ứng, Chu Minh Ngọc làm sao có thể từ chối?

Nàng cưỡi ngựa đi phía sau hai người, lòng nghĩ lần này ra ngoài không mang cung tên, trên ngựa ngoài túi nước chẳng có gì, Trương Phù Bích cũng chẳng khá hơn.

Chỉ có Nguyên Chi Quỳnh mang theo cung tên và đoản đao.

Nơi đây là rìa rừng rậm, không có dã thú lớn, nhiều nhất cũng chỉ là chim muông không đáng ngại.

Thế nhưng trong lòng Chu Minh Ngọc vẫn thấy bất an.

Nguyên Chi Quỳnh rõ ràng đã không còn là tiểu cô nương năm xưa, ai biết hôm nay có phải cố tình đến tìm nàng hay không. Không rõ hôm qua Dương Giản đã gϊếŧ ai, nếu Nguyên Chi Quỳnh muốn mượn tay nàng để hãm hại Dương Giản, chỉ sợ nàng muốn thoát thân cũng chẳng kịp.

Chu Minh Ngọc lập tức đề cao cảnh giác, lặng lẽ quan sát kỹ lưỡng khung cảnh xung quanh.

Nguyên Chi Quỳnh vẫn luôn đi phía trước trò chuyện với Trương Phù Bích, không mảy may để ý đến nàng.

Từ nơi rừng sâu vắng lặng ở phía xa truyền đến vài tiếng nai kêu.

Nguyên Chi Quỳnh nghe thấy âm thanh đó liền quay đầu hỏi: “Trương cô nương cưỡi ngựa thế nào? Có thể chạy được không?”

Trương Phù Bích ngẩn ra một thoáng, rồi đáp: “Có thể chạy, nhưng không nhanh.”

“Chạy được là tốt.”

Nguyên Chi Quỳnh hào hứng cầm lấy trường cung, nắm chặt dây cương nói: “Đi thôi, ta nghe tiếng nai rồi, hôm nay bắt được một con nai mang về, vừa hay cầu xin hoàng hậu nương nương một ân điển.”

Dứt lời, nàng ta ung dung thúc ngựa lao thẳng về hướng phát ra âm thanh.

Trương Phù Bích chỉ đành đuổi theo, tay siết chặt dây cương, ép thấp thân người xuống, động tác vô cùng căng thẳng và thận trọng.

Chu Minh Ngọc thở dài một tiếng, đi theo sau Trương Phù Bích: “Tam cô nương cẩn thận nhìn đường, ta sẽ đi sau cô nương.”

Trương Phù Bích theo bản năng đáp lại một tiếng “được”, nhưng giọng nàng ta quá nhỏ, đến tai Chu Minh Ngọc thì gần như đã tan biến.

Trong lòng Chu Minh Ngọc rất cảnh giác. Khu vực các nàng đang đi vốn không sâu, lại có thể nghe thấy tiếng nai kêu, quả thực có chút quái lạ. Bây giờ Nguyên Chi Quỳnh đã đi trước, bọn họ đương nhiên không thể chậm trễ. Thế nhưng cứ thế tay không xông vào, tuyệt đối không phải là chuyện hay.

Nguyên Chi Quỳnh mặc một bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ tím rực rỡ, đi đầu dẫn đường, thành thạo dò dấu vết tiến lên phía trước. Nàng ta dừng lại trấn an tuấn mã, từng bước chậm rãi áp sát, cố gắng hạ thấp giọng. Đến khi thấy sau sườn núi hiện ra thân ảnh một con nai đực thì lập tức giương cung lắp tên.

Trương Phù Bích không có chút kinh nghiệm săn bắn nào, không biết phải hô ngựa trước, tiếng động lớn khiến nai đực kinh hãi. Con nai xoay người bỏ chạy, mũi tên của Nguyên Chi Quỳnh chỉ sượt qua thân nó, bắn trúng chân sau.

Nai đực rống lên một tiếng đau đớn, lập tức lao vυ"t đi.

Nguyên Chi Quỳnh sắc mặt sa sầm, lộ vẻ không vui, nhưng không quay đầu trách Trương Phù Bích mà thúc ngựa đuổi theo.

Trương Phù Bích choáng váng, chưa kịp phản ứng cũng vội vàng cưỡi ngựa chạy theo.

12

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.