0 chữ
Chương 32
Chương 32
Gương mặt Nguyên Chi Quỳnh nở nụ cười nhạt đến mức gần như không thể nhận ra, nhưng lại như một sự khích lệ dịu dàng, mang theo sức mạnh vững chắc.
Chu Minh Ngọc cảm thấy nàng ta nhất định có dụng ý khác.
Tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt đó, nàng lại thở dài trong lòng, nghĩ thầm cần gì phải suy đoán nhiều như vậy.
Ít nhất là lúc này vẻ mặt kia không phải là chiếc mặt nạ giả tạo đầy kiểu cách.
Lời này của Nguyên Chi Quỳnh vừa khéo chạm đến tâm tư của Trương Phù Bích.
Ánh mắt nàng ta sáng lên, lộ ra chút e dè, nhưng chung quy vẫn là vui mừng nhiều hơn.
Trương Phù Bích do dự chốc lát, hỏi: “Nhưng thần nữ chưa từng buôn bán, cũng chưa từng tự mình quản lý nội vụ. Như vậy cũng có thể làm nữ quan sao?”
Nguyên Chi Quỳnh mỉm cười đáp: “Làm gì có ai sinh ra đã biết những việc ấy? Chỉ cần ngươi chịu khó học, tự khắc sẽ có người dạy.”
Nghe vậy, Trương Phù Bích vui sướиɠ mỉm cười.
So với việc quanh quẩn trong nhà học nữ công gia chánh, may vá thêu thùa, mặc y phục lộng lẫy mà vô dụng rồi múa hát đàn ca, thì được ra ngoài ngao du sơn thủy, nhìn ngắm muôn dân vạn cảnh thực sự hấp dẫn hơn nhiều.
Ai nói con gái thì nhất định phải giam mình trong chốn khuê phòng?
Trương Phù Bích kiên quyết nói: “Quận chúa, thần nữ nguyện ý, xin quận chúa hãy tiến cử thần nữ.”
Nguyên Chi Quỳnh cười nhạt, trong lòng đã rất hài lòng, song ngoài miệng lại cố ý hỏi: “Không suy nghĩ thêm sao?”
Trương Phù Bích nghiêm túc đáp: “Không nghĩ nữa!”
Nguyên Chi Quỳnh sảng khoái nói: “Tốt lắm, có gan có chí! Đã như vậy, ta nhất định sẽ tiến cử Trương cô nương. Trương cô nương chỉ cần đợi tin là được.”
Chu Minh Ngọc đứng một bên nghe, không ngờ Trương Phù Bích lại đáp ứng Nguyên Chi Quỳnh nhanh đến thế.
Việc Trương Phù Bích muốn làm không liên quan gì đến nàng, nhưng nghe đến đây, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt vẫn bình thản không đổi, giữ nguyên nụ cười lễ phép như thật lòng vui mừng cho nàng ta.
“Trương cô nương, vào cung rồi không thể hành xử bốc đồng như vậy được, việc gì cũng phải suy xét trước sau. Dù làm nữ ngoại quan không thường ở trong cung thì cũng không thể quá mức tùy tiện.”
Nàng đang khéo léo nhắc nhở Trương Phù Bích.
Chốn cung đình sao có thể là nơi dễ sống?
Nguyên Chi Quỳnh đưa Trương Phù Bích vào cung, Trương Phù Bích nhất định sẽ mang ơn nàng ta. Sau này nếu gặp chuyện gì, người đầu tiên nghĩ đến cầu cứu chắc hẳn là Nguyên Chi Quỳnh.
Nguyên Chi Quỳnh chỉ là tiện tay, nhưng vẫn chưa rõ Trương Phù Bích phải báo đáp thế nào.
Chu Minh Ngọc và Trương Phù Bích quen biết chưa lâu, ngoài chuyện đến Trương phủ đo may y phục cũng chẳng mấy khi gặp nhau. Chỉ là Trương Phù Bích tính tình cởi mở, đơn thuần, lại chưa từng lấy xuất thân ra khinh rẻ kẻ khác, lần nào gặp cũng gọi nàng là "tỷ tỷ", khiến người ta dễ sinh thiện cảm.
Vì có chút cảm tình nên hôm nay nhắc nhở nàng ta một câu, cũng xem như không nhắm mắt nhìn nàng ta rơi vào bẫy.
Trương Phù Bích giờ phút này đang phấn khích, hoàn toàn không nghe ra hàm ý trong lời của Chu Minh Ngọc, chẳng mảy may để tâm.
Chỉ có Nguyên Chi Quỳnh là nụ cười trên mặt lại biến thành giả lả khó lường, quay đầu liếc nhìn Chu Minh Ngọc.
“Chu cô nương tính tình điềm đạm, mỗi bước đều nghĩ mười phần, Trương cô nương nên nghe theo mới phải.”
Trương Phù Bích quay lại mỉm cười với Chu Minh Ngọc: “Đa tạ Chu tỷ tỷ nhắc nhở, ta nghe nói trong cung phép tắc nghiêm ngặt, nếu thực sự vào làm nữ quan tất nhiên sẽ cẩn trọng từng bước. Ta nhát gan, không dám gây chuyện, tỷ tỷ cứ yên tâm.”
Chu Minh Ngọc cảm thấy nàng ta nhất định có dụng ý khác.
Tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt đó, nàng lại thở dài trong lòng, nghĩ thầm cần gì phải suy đoán nhiều như vậy.
Ít nhất là lúc này vẻ mặt kia không phải là chiếc mặt nạ giả tạo đầy kiểu cách.
Lời này của Nguyên Chi Quỳnh vừa khéo chạm đến tâm tư của Trương Phù Bích.
Ánh mắt nàng ta sáng lên, lộ ra chút e dè, nhưng chung quy vẫn là vui mừng nhiều hơn.
Trương Phù Bích do dự chốc lát, hỏi: “Nhưng thần nữ chưa từng buôn bán, cũng chưa từng tự mình quản lý nội vụ. Như vậy cũng có thể làm nữ quan sao?”
Nguyên Chi Quỳnh mỉm cười đáp: “Làm gì có ai sinh ra đã biết những việc ấy? Chỉ cần ngươi chịu khó học, tự khắc sẽ có người dạy.”
So với việc quanh quẩn trong nhà học nữ công gia chánh, may vá thêu thùa, mặc y phục lộng lẫy mà vô dụng rồi múa hát đàn ca, thì được ra ngoài ngao du sơn thủy, nhìn ngắm muôn dân vạn cảnh thực sự hấp dẫn hơn nhiều.
Ai nói con gái thì nhất định phải giam mình trong chốn khuê phòng?
Trương Phù Bích kiên quyết nói: “Quận chúa, thần nữ nguyện ý, xin quận chúa hãy tiến cử thần nữ.”
Nguyên Chi Quỳnh cười nhạt, trong lòng đã rất hài lòng, song ngoài miệng lại cố ý hỏi: “Không suy nghĩ thêm sao?”
Trương Phù Bích nghiêm túc đáp: “Không nghĩ nữa!”
Nguyên Chi Quỳnh sảng khoái nói: “Tốt lắm, có gan có chí! Đã như vậy, ta nhất định sẽ tiến cử Trương cô nương. Trương cô nương chỉ cần đợi tin là được.”
Chu Minh Ngọc đứng một bên nghe, không ngờ Trương Phù Bích lại đáp ứng Nguyên Chi Quỳnh nhanh đến thế.
“Trương cô nương, vào cung rồi không thể hành xử bốc đồng như vậy được, việc gì cũng phải suy xét trước sau. Dù làm nữ ngoại quan không thường ở trong cung thì cũng không thể quá mức tùy tiện.”
Nàng đang khéo léo nhắc nhở Trương Phù Bích.
Chốn cung đình sao có thể là nơi dễ sống?
Nguyên Chi Quỳnh đưa Trương Phù Bích vào cung, Trương Phù Bích nhất định sẽ mang ơn nàng ta. Sau này nếu gặp chuyện gì, người đầu tiên nghĩ đến cầu cứu chắc hẳn là Nguyên Chi Quỳnh.
Nguyên Chi Quỳnh chỉ là tiện tay, nhưng vẫn chưa rõ Trương Phù Bích phải báo đáp thế nào.
Chu Minh Ngọc và Trương Phù Bích quen biết chưa lâu, ngoài chuyện đến Trương phủ đo may y phục cũng chẳng mấy khi gặp nhau. Chỉ là Trương Phù Bích tính tình cởi mở, đơn thuần, lại chưa từng lấy xuất thân ra khinh rẻ kẻ khác, lần nào gặp cũng gọi nàng là "tỷ tỷ", khiến người ta dễ sinh thiện cảm.
Trương Phù Bích giờ phút này đang phấn khích, hoàn toàn không nghe ra hàm ý trong lời của Chu Minh Ngọc, chẳng mảy may để tâm.
Chỉ có Nguyên Chi Quỳnh là nụ cười trên mặt lại biến thành giả lả khó lường, quay đầu liếc nhìn Chu Minh Ngọc.
“Chu cô nương tính tình điềm đạm, mỗi bước đều nghĩ mười phần, Trương cô nương nên nghe theo mới phải.”
Trương Phù Bích quay lại mỉm cười với Chu Minh Ngọc: “Đa tạ Chu tỷ tỷ nhắc nhở, ta nghe nói trong cung phép tắc nghiêm ngặt, nếu thực sự vào làm nữ quan tất nhiên sẽ cẩn trọng từng bước. Ta nhát gan, không dám gây chuyện, tỷ tỷ cứ yên tâm.”
9
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
