0 chữ
Chương 31
Chương 31
Trương Phù Bích tò mò hỏi: “Chu tỷ tỷ làm ăn buôn bán, hẳn đã đi qua nhiều nơi rồi?”
Chu Minh Ngọc khẽ lắc đầu: “Không nhiều, chỉ loanh quanh vài chỗ mà thôi.”
Trong ánh mắt Trương Phù Bích lộ ra chút khao khát xen lẫn tiếc nuối: “Ta lại rất muốn được ra ngoài ngắm nhìn. Thường nghe người ta nói non sông vạn dặm, phong cảnh như tranh, vậy mà ta đến kinh thành còn chẳng được ghé mấy lần.”
Chu Minh Ngọc thấy tâm tình nàng ta sa sút, đang định mở miệng bỗng nghe phía sau vang lên một giọng nữ trong trẻo, sang sảng: “Việc này có gì khó?”
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Nguyên Chi Quỳnh đang chậm rãi giục ngựa đi tới.
Chu Minh Ngọc định xuống ngựa.
Trương Phù Bích tuy không nhận ra Nguyên Chi Quỳnh, nhưng chỉ cần nhìn y phục khác thường kia cũng biết thân phận nàng ta không phải thường dân. Lại thấy động tác của Chu Minh Ngọc, cũng vội vàng định xuống ngựa theo.
“Không cần xuống, ta không câu nệ mấy chuyện lễ nghi này.”
Động tác của Trương Phù Bích vốn dĩ không thuần thục, nghe vậy thì dừng lại.
Chu Minh Ngọc liền ngồi lại cho vững, đưa tay ra đỡ Trương Phù Bích, nhẹ giọng nói: “Đây là quận chúa Thanh Hà, ái nữ của Đoan Vương.”
Trương Phù Bích vội vàng cúi mình thi lễ: “Thần nữ là con gái của Đại Lý Tự Thiếu Khanh Trương Đào, tham kiến Thanh Hà quận chúa.”
Nguyên Chi Quỳnh trên ngựa vẫn còn mang theo cung tiễn, có lẽ là đang săn bắn trong khu rừng gần đó tình cờ đi ngang qua, trông thấy hai người mới ghé lại.
Nàng ta thúc ngựa tiến đến, gật đầu với Chu Minh Ngọc, sau đó hứng thú nhìn sang Trương Phù Bích: “Ngươi tên gì?”
Trương Phù Bích đáp: “Thần nữ Trương Phù Bích.”
Nguyên Chi Quỳnh hỏi tiếp: “Đã có hôn ước chưa?”
Câu này khiến Trương Phù Bích lúng túng.
Nhà họ Trương quả thực đang chọn lựa hôn sự cho nàng ta, cũng đã có vài đối tượng phù hợp. Nhưng chuyện này còn chưa được quyết định rõ ràng, bản thân nàng ta lại là tiểu thư chưa xuất giá, thực sự khó mà mở miệng.
Trương Phù Bích do dự liếc nhìn Chu Minh Ngọc, đang cân nhắc xem nên trả lời thế nào thì Nguyên Chi Quỳnh đã tiếp lời: “Thôi, có hay không cũng không quan trọng.”
Hiển nhiên nàng ta cũng nghĩ tới điểm đó.
Toàn thân toát ra khí chất tự tin kiêu hãnh của một quý nữ xuất thân cao quý, nhưng lời nói lại nghiêm túc mà không tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Vài ngày nữa trong cung sẽ tổ chức tuyển chọn nữ quan nội ngoại. Có phẩm cấp rõ ràng, đều quy về sự quản lý của hoàng hậu nương nương. Nữ nội quan phụ trách mọi việc trong nội cung, nữ ngoại quan đảm trách nhiều việc hơn, phải lo liệu Bảo Dục Đường và trường nữ tử cho hoàng hậu nương nương, thỉnh thoảng cũng phải theo hoàng thương ra ngoài thu mua vật phẩm. Bên cạnh hoàng hậu nương nương có một nữ quan họ Hứa, chính là người phụ trách liên hệ với Phồn Ký, từng theo đoàn thương nhân của Phồn Ký ra ngoài. Chu cô nương chắc từng nghe qua rồi.”
Chu Minh Ngọc khẽ gật đầu.
Trong lòng lại nghĩ Nguyên Chi Quỳnh rời kinh từ lâu, trong khi Phồn Ký mới phát đạt vài năm gần đây, làm sao nàng ta biết rõ những việc này đến vậy?
Nàng âm thầm quan sát Nguyên Chi Quỳnh.
Nhưng Nguyên Chi Quỳnh không hề nhìn nàng, chỉ nhìn Trương Phù Bích nói: “Nói một câu mạo phạm, hoàng hậu nương nương dù sao cũng là bá mẫu của ta, nếu ta muốn tiến cử một nữ quan, vẫn có thể nói được đôi lời. Xem tuổi của Trương cô nương e rằng cũng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ. Nếu đã quyết định thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta.”
Chu Minh Ngọc khẽ lắc đầu: “Không nhiều, chỉ loanh quanh vài chỗ mà thôi.”
Trong ánh mắt Trương Phù Bích lộ ra chút khao khát xen lẫn tiếc nuối: “Ta lại rất muốn được ra ngoài ngắm nhìn. Thường nghe người ta nói non sông vạn dặm, phong cảnh như tranh, vậy mà ta đến kinh thành còn chẳng được ghé mấy lần.”
Chu Minh Ngọc thấy tâm tình nàng ta sa sút, đang định mở miệng bỗng nghe phía sau vang lên một giọng nữ trong trẻo, sang sảng: “Việc này có gì khó?”
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Nguyên Chi Quỳnh đang chậm rãi giục ngựa đi tới.
Chu Minh Ngọc định xuống ngựa.
Trương Phù Bích tuy không nhận ra Nguyên Chi Quỳnh, nhưng chỉ cần nhìn y phục khác thường kia cũng biết thân phận nàng ta không phải thường dân. Lại thấy động tác của Chu Minh Ngọc, cũng vội vàng định xuống ngựa theo.
Động tác của Trương Phù Bích vốn dĩ không thuần thục, nghe vậy thì dừng lại.
Chu Minh Ngọc liền ngồi lại cho vững, đưa tay ra đỡ Trương Phù Bích, nhẹ giọng nói: “Đây là quận chúa Thanh Hà, ái nữ của Đoan Vương.”
Trương Phù Bích vội vàng cúi mình thi lễ: “Thần nữ là con gái của Đại Lý Tự Thiếu Khanh Trương Đào, tham kiến Thanh Hà quận chúa.”
Nguyên Chi Quỳnh trên ngựa vẫn còn mang theo cung tiễn, có lẽ là đang săn bắn trong khu rừng gần đó tình cờ đi ngang qua, trông thấy hai người mới ghé lại.
Nàng ta thúc ngựa tiến đến, gật đầu với Chu Minh Ngọc, sau đó hứng thú nhìn sang Trương Phù Bích: “Ngươi tên gì?”
Trương Phù Bích đáp: “Thần nữ Trương Phù Bích.”
Nguyên Chi Quỳnh hỏi tiếp: “Đã có hôn ước chưa?”
Nhà họ Trương quả thực đang chọn lựa hôn sự cho nàng ta, cũng đã có vài đối tượng phù hợp. Nhưng chuyện này còn chưa được quyết định rõ ràng, bản thân nàng ta lại là tiểu thư chưa xuất giá, thực sự khó mà mở miệng.
Trương Phù Bích do dự liếc nhìn Chu Minh Ngọc, đang cân nhắc xem nên trả lời thế nào thì Nguyên Chi Quỳnh đã tiếp lời: “Thôi, có hay không cũng không quan trọng.”
Hiển nhiên nàng ta cũng nghĩ tới điểm đó.
Toàn thân toát ra khí chất tự tin kiêu hãnh của một quý nữ xuất thân cao quý, nhưng lời nói lại nghiêm túc mà không tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Vài ngày nữa trong cung sẽ tổ chức tuyển chọn nữ quan nội ngoại. Có phẩm cấp rõ ràng, đều quy về sự quản lý của hoàng hậu nương nương. Nữ nội quan phụ trách mọi việc trong nội cung, nữ ngoại quan đảm trách nhiều việc hơn, phải lo liệu Bảo Dục Đường và trường nữ tử cho hoàng hậu nương nương, thỉnh thoảng cũng phải theo hoàng thương ra ngoài thu mua vật phẩm. Bên cạnh hoàng hậu nương nương có một nữ quan họ Hứa, chính là người phụ trách liên hệ với Phồn Ký, từng theo đoàn thương nhân của Phồn Ký ra ngoài. Chu cô nương chắc từng nghe qua rồi.”
Trong lòng lại nghĩ Nguyên Chi Quỳnh rời kinh từ lâu, trong khi Phồn Ký mới phát đạt vài năm gần đây, làm sao nàng ta biết rõ những việc này đến vậy?
Nàng âm thầm quan sát Nguyên Chi Quỳnh.
Nhưng Nguyên Chi Quỳnh không hề nhìn nàng, chỉ nhìn Trương Phù Bích nói: “Nói một câu mạo phạm, hoàng hậu nương nương dù sao cũng là bá mẫu của ta, nếu ta muốn tiến cử một nữ quan, vẫn có thể nói được đôi lời. Xem tuổi của Trương cô nương e rằng cũng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ. Nếu đã quyết định thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta.”
5
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
