TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Hiển nhiên là hoàng đế đã có chỉ thị.

Chỉ là đêm ấy rốt cuộc Dương Giản đã gϊếŧ ai?

Nếu là thích khách nhằm vào Đoan Vương, thì với tình huynh đệ mấy mươi năm hòa thuận giữa hoàng đế và Đoan Vương, bệ hạ sao có thể dung túng thần tử điều tra qua loa như thế?

Còn nếu là người của Đoan Vương mà Dương Giản lại đích thân ra tay diệt khẩu, vậy chứng tỏ trong phủ Đoan Vương thật sự có điều khuất tất, đã uy hϊếp đến hoàng đế nên mới không thể dung tha.

Bất kể là trường hợp nào, chí ít có thể chứng minh một điều.

Trong lòng Đoan Vương, tuyệt đối không đơn thuần là thần phục như bề ngoài thể hiện.

Chu Minh Ngọc nhớ tới câu nói hôm qua của Chúc Hàm Chi về Nguyên Chi Quỳnh.

Nàng ta cũng chỉ là một quận chúa mà thôi.

Việc Đoan Vương âm thầm hành động chẳng lẽ cũng có phần của Nguyên Chi Quỳnh?



Chu Minh Ngọc nghỉ ngơi trong phòng suốt một ngày, đến hôm sau cảm thấy đỡ hơn bèn định ra ngoài dạo một vòng.

Trùng hợp vừa ra đến cửa thì gặp Trương Phù Bích.

Chu Minh Ngọc không ngờ sẽ gặp nàng ta ở đây, Trương Phù Bích thì lại nở nụ cười ngọt ngào rạng rỡ: “Chu tỷ tỷ, thân thể đã khá hơn chưa?”

Chu Minh Ngọc đáp là đã ổn, lại hỏi: “Tam cô nương sao lại đến đây?”

Trương Phù Bích kéo tay nàng, nói: “Đêm kia thị vệ trong cung lục soát khắp Thượng Uyển, hôm nay phụ thân ta vừa đến đó một chuyến, về kể có thích khách xông vào, còn làm bị thương một nữ tử trong Phồn Ký. Ta nghe nói họ Chu liền đoán là tỷ, quả nhiên đúng thật.”

Phụ thân nàng ta giữ chức ở Hình Bộ, quả thực có liên quan đến vụ việc này.

Chu Minh Ngọc mỉm cười: “Ta cũng không bị thương gì cả, hôm nay còn định ra ngoài cưỡi ngựa một vòng thư giãn gân cốt. Tam cô nương có muốn đi cùng không?”

Trương Phù Bích lập tức đồng ý, vui vẻ nói: “Được chứ, nếu ta cứ ở lại trò chuyện với mẫu thân, thể nào cũng bị kéo đi gặp những phu nhân khác, chán chết mất!”

Thế là hai người tay trong tay cùng nhau đến trường đua ngựa.

Trương Phù Bích tuỳ ý chọn một con ngựa, Chu Minh Ngọc lại không. Trước đó Chúc Hàm Chi đã biết nàng có thể cưỡi ngựa liền mang theo hai con, bây giờ nàng mới có dịp xem, nhưng vừa nhìn đã biết là giống ngựa quý hiếm khó gặp.

Trương Phù Bích không rành về ngựa, thế nhưng ánh mắt vẫn sáng rỡ, tán thưởng: “Không hổ là Chúc đương gia, con ngựa này đẹp quá.”

Từ sau khi nhà họ Tạ sụp đổ, Chu Minh Ngọc chưa từng được cưỡi con ngựa tốt thế này. Lúc này nàng cũng rất yêu thích, ánh mắt tràn đầy hứng khởi.

Nàng nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, thấy Trương Phù Bích còn lóng ngóng thì nói: “Chúng ta không đi xa, chỉ men theo bờ sông đi dạo thôi.”

Trương Phù Bích khẽ “vâng” một tiếng.

Nàng ta cưỡi ngựa cũng không đến nỗi tệ, không giống một số tiểu thư quyền quý nhất định phải có người dắt cương phía trước.

Chỉ là động tác của vẫn còn hơi gượng gạo, không thể so với sự ung dung thuần thục của Chu Minh Ngọc.

Nàng ta ngưỡng mộ nhìn Chu Minh Ngọc: “Chu tỷ tỷ trước kia thường cưỡi ngựa sao?”

Tổ tiên nhà họ Tạ vốn xuất thân võ tướng, đến đời này tuy phần lớn không còn ra trận nhưng vẫn giữ thói quen luyện võ. Chu Minh Ngọc từ nhỏ đã biết cưỡi ngựa, tuổi còn trẻ mà đã là người xuất chúng trong đám quý nữ về môn kỵ thuật.

Dù sau này ít cưỡi nhưng căn cơ vẫn còn đó.

Chu Minh Ngọc tất nhiên không thể nói ra những điều này, chỉ đáp: “Trước kia buôn bán ở phương Nam không tiện ngồi xe ngựa, phần lớn đều là cưỡi ngựa. Tam tiểu thư chăm chỉ luyện tập rồi sẽ quen thôi.”

9

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.