TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Chúc Hàm Chi ngồi xuống cạnh nàng, đưa tay vén cổ áo nàng ra xem thử, sau đó mới lên tiếng: “Tên khốn đó.”

Nàng ta kéo chăn lên đắp thêm cho Chu Minh Ngọc: “Hôm qua thị vệ phát hiện ngươi xong đã lập tức báo cho Đoan vương và ta. Bọn họ nghi ngờ có thích khách, suốt đêm truy xét nhưng không phát hiện gì. Bên Đoan vương không có chuyện gì, nhưng giờ ngươi đã tỉnh, hôm nay bọn họ nhất định sẽ tới hỏi.”

Chu Minh Ngọc hỏi: “Dương Giản gϊếŧ người, thi thể đã xử lý sạch sẽ rồi sao?”

Chúc Hàm Chi gật đầu: “Ngoài ngươi ra, không để lại dấu vết gì.”

Chu Minh Ngọc chợt nhớ đến chiếc rương hôm qua: “Cái rương đó sao rồi?”

Chúc Hàm Chi đáp: “Bị vứt sang một bên, chưa ai động vào.”

Trong lòng Chu Minh Ngọc vẫn thấy bất an, liền hỏi thêm một câu: “Chúc đương gia, lời này vốn ta không nên hỏi, nhưng rốt cuộc đó là thứ gì? Hôm qua Dương Giản mở rương ra xem, còn hỏi ta khuya khoắt thế này mang thứ đó tới rốt cuộc là ý của ai.”

Chúc Hàm Chi mỉm cười, nói: “Là một bộ yên cương không có gì đặc biệt, hắn chỉ dọa ngươi thôi.”

Yên cương?

Một thứ nặng như vậy mà Chúc Hàm Chi lại để nàng khiêng một mình, hay lắm!

Chu Minh Ngọc mím môi: “Ta nói ta không biết.”

Chúc Hàm Chi nhìn dáng vẻ này của nàng, bật cười: “Ngươi đừng mắng ta nữa, ta chỉ muốn mượn cớ để Nguyên Chi Quỳnh biết ngươi đã tới, muốn hai người các ngươi nói chuyện. Ai ngờ giữa chừng lại xuất hiện Dương Giản, nhưng cũng tốt, Nguyên Chi Quỳnh biết ngươi gặp Dương Giản thì chắc chắn sẽ đến tìm ngươi.”

Chu Minh Ngọc phát hiện trong lời nói có sơ hở: “Không phải nói là không phát hiện gì sao? Vậy sao nàng ta lại biết ta gặp Dương Giản?”

Chúc Hàm Chi bật cười, khẽ gật đầu với nàng: “Ngươi ngốc rồi sao? Có người hành thích bên ngoài nơi ở của thân vương, bệ hạ hạ lệnh tra xét, thế mà cuối cùng lại chỉ đánh trống khua chiêng cho có lệ. Chỉ e là Dương Giản đã hồi cung bẩm báo với bệ hạ nên người mới cố ý cho qua việc này.”

Chu Minh Ngọc nhíu mày, trong lòng luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được.

Chúc Hàm Chi nhắc nhở: “Chốc nữa nếu có người đến hỏi, ngươi nhất định phải nói mình không biết gì cả. Dương Giản tha cho ngươi là chuyện của hắn, nhưng người khác thì chưa chắc.”

Chu Minh Ngọc gật đầu: “Chúc đương gia yên tâm, ta hiểu rồi.”



Nghe nói Chu Minh Ngọc đã tỉnh lại, quả nhiên đến chiều liền có người tới hỏi chuyện.

Chu Minh Ngọc không nhận ra người ka, cũng chưa từng nghe qua danh tính. Nhưng chỉ cần nhìn thấy họ của hắn, nàng liền biết người này không xuất thân từ thế gia.

Những năm gần đây để chèn ép các thế gia, hoàng gia thường đề bạt những người có xuất thân hàn môn. Có điều thế lực thế gia bám rễ sâu xa, hàn môn nếu không nương nhờ hoàng thất thì gần như không thể đứng vững trong chốn quan trường.

Chu Minh Ngọc vẫn chưa hiểu rõ tình hình quan trường hiện tại, không dám nói năng tùy tiện, chỉ kể rằng hôm đó bị người ta đánh ngất từ phía sau, còn lại đều không biết gì cả.

Mà người đối diện cũng thực sự không hỏi thêm, chỉ nói một câu "quấy rầy" rồi lui ra khỏi phòng.

Chu Minh Ngọc càng thêm chắc chắn việc Dương Giản gϊếŧ người đêm đó, nhất định là đang mang nhiệm vụ trên mình. Bằng không, trong thế cuộc căng thẳng giữa hàn môn và thế gia hiện nay, người kia tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng như vậy.

10

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.