0 chữ
Chương 27
Chương 27
Mậu Võ mang rương lại, Dương Giản đưa tay đặt lên chốt khóa, hỏi nàng: “Trong này là gì?”
Chu Minh Ngọc làm sao biết được?
Nàng còn chưa kịp xem đã bị Dương Giản bắt lại rồi.
Không biết trong này có gì, có khi là vật quan trọng. Nếu giữa Chúc Hàm Chi và Nguyên Chi Quỳnh có gì đó mờ ám, bên trong lại cất giấu thứ không tiện để lộ thì nàng mất mạng là cái chắc.
Chu Minh Ngọc dứt khoát phủi sạch trách nhiệm: “Ta không rõ, Chúc đương gia chỉ bảo ta mang đến cho quận chúa, còn lại ta hoàn toàn không biết.”
Dương Giản hỏi: “Là Chúc Hàm Chi muốn đưa hay Nguyên Chi Quỳnh yêu cầu?”
Chu Minh Ngọc đáp: “Không biết.”
Trước khi chưa rõ trong rương có gì, nàng tuyệt đối cái gì cũng không biết!
Dương Giản khẽ cười, đưa tay mở khóa.
Tim Chu Minh Ngọc đập thình thịch.
Dương Giản liếc mắt nhìn vào trong, lại còn đưa tay vào kiểm tra một hồi, cuối cùng mới đóng lại.
Hắn bảo Mậu Võ đặt đồ sang một bên, lại hỏi Chu Minh Ngọc một lần nữa: “Đêm khuya thế này, ngươi mang thứ nặng như vậy đến tìm Nguyên Chi Quỳnh mà không thấy lạ sao? Ngươi không hỏi gì Chúc Hàm Chi à?”
Giọng hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào, Chu Minh Ngọc không đoán được, đành nói: “Ta chỉ làm theo lời Chúc đương gia dặn dò.”
Dương Giản dường như lại cười khẽ: “Chúc Hàm Chi bảo ngươi làm gì, ngươi cũng nghe theo cả sao?”
Chu Minh Ngọc đáp: “Ta làm việc ở Phồn Ký, tất nhiên phải nghe lời.”
Dương Giản hỏi tiếp: “Hiểu chuyện như vậy, vừa rồi sao không chịu nghe ta?”
Trong lòng Chu Minh Ngọc gào thét.
Ngươi có thôi đi không!
Dương Giản trước kia là người tính tình khoáng đạt, bây giờ sao lại thành dây dưa thế này, chỉ một câu đã nắm lấy nhược điểm của người ta, nhất quyết không buông?
Trong đầu Chu Minh Ngọc bỗng hiện lên hình ảnh lúc xuống xe ngựa hôm nay, thà bị Dương Giản bắt cũng không muốn ngồi đánh cờ với Chúc Hàm Chi nữa.
Báo ứng!
Đây chính là báo ứng!
Chu Minh Ngọc dứt khoát giả ngốc đến cùng.
“Đại nhân, ngài tha cho ta đi. Ta đảm bảo sẽ không hé răng nửa lời, tuyệt đối không khai ra gì về đại nhân.”
Nàng vẫn nghiêng người, không dám nhìn thẳng Dương Giản. Dương Giản ung dung làm một động tác tay với Mậu Võ.
Mậu Võ hiểu ý, bước đến kéo tay Chu Minh Ngọc, lôi nàng tới trước mặt Dương Giản.
“Đại nhân, xin ngài tha cho ta!”
“Không được kêu.”
Hắn nhàn nhạt lên tiếng, bảo nàng im lặng.
“Cho ngươi cơ hội cuối cùng. Hôm nay ngươi đã thấy ta gϊếŧ người, cũng nghe ta giới thiệu mình là chỉ huy sứ Long Trảo Ty, Dương Giản. Vậy mà đến giờ vẫn không chịu nhìn ta lấy một cái sao?”
“Không nhìn!”
Chu Minh Ngọc kiên quyết nói: "Ta chưa từng thấy mặt đại nhân, cho dù có bị tra tấn, ta cũng tuyệt đối không khai ra ngài."
Dương Giản hỏi: "Nếu ta không phải là Dương Giản, lại có kẻ mượn danh ta để gán tội lên đầu hắn, khi đó ngươi là nhân chứng duy nhất, chẳng lẽ ngươi cam lòng nhìn hắn chết oan?"
Một câu này như cây gậy đập thẳng vào đầu Chu Minh Ngọc.
Gán họa.
Oan khuất.
Tim nàng trong khoảnh khắc đó bỗng lạnh đi một cách khó hiểu.
Phải, nhà họ Tạ của nàng trăm miệng máu oan, cả tộc phơi thây, chẳng phải đều do người nhà họ Dương gây ra đó sao?
Dương Giản hiện tại chính là kẻ thù của nàng.
Hôm nay hắn đùa cợt nàng, coi nàng chẳng khác nào trò hề, vậy mà còn dám hỏi nếu hắn chết, nàng lẽ nào lại nỡ trơ mắt nhìn?
Sự im lặng của nàng khiến lòng Dương Giản cũng dần trầm xuống.
Chu Minh Ngọc làm sao biết được?
Nàng còn chưa kịp xem đã bị Dương Giản bắt lại rồi.
Không biết trong này có gì, có khi là vật quan trọng. Nếu giữa Chúc Hàm Chi và Nguyên Chi Quỳnh có gì đó mờ ám, bên trong lại cất giấu thứ không tiện để lộ thì nàng mất mạng là cái chắc.
Chu Minh Ngọc dứt khoát phủi sạch trách nhiệm: “Ta không rõ, Chúc đương gia chỉ bảo ta mang đến cho quận chúa, còn lại ta hoàn toàn không biết.”
Dương Giản hỏi: “Là Chúc Hàm Chi muốn đưa hay Nguyên Chi Quỳnh yêu cầu?”
Chu Minh Ngọc đáp: “Không biết.”
Trước khi chưa rõ trong rương có gì, nàng tuyệt đối cái gì cũng không biết!
Dương Giản khẽ cười, đưa tay mở khóa.
Tim Chu Minh Ngọc đập thình thịch.
Dương Giản liếc mắt nhìn vào trong, lại còn đưa tay vào kiểm tra một hồi, cuối cùng mới đóng lại.
Giọng hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào, Chu Minh Ngọc không đoán được, đành nói: “Ta chỉ làm theo lời Chúc đương gia dặn dò.”
Dương Giản dường như lại cười khẽ: “Chúc Hàm Chi bảo ngươi làm gì, ngươi cũng nghe theo cả sao?”
Chu Minh Ngọc đáp: “Ta làm việc ở Phồn Ký, tất nhiên phải nghe lời.”
Dương Giản hỏi tiếp: “Hiểu chuyện như vậy, vừa rồi sao không chịu nghe ta?”
Trong lòng Chu Minh Ngọc gào thét.
Ngươi có thôi đi không!
Dương Giản trước kia là người tính tình khoáng đạt, bây giờ sao lại thành dây dưa thế này, chỉ một câu đã nắm lấy nhược điểm của người ta, nhất quyết không buông?
Báo ứng!
Đây chính là báo ứng!
Chu Minh Ngọc dứt khoát giả ngốc đến cùng.
“Đại nhân, ngài tha cho ta đi. Ta đảm bảo sẽ không hé răng nửa lời, tuyệt đối không khai ra gì về đại nhân.”
Nàng vẫn nghiêng người, không dám nhìn thẳng Dương Giản. Dương Giản ung dung làm một động tác tay với Mậu Võ.
Mậu Võ hiểu ý, bước đến kéo tay Chu Minh Ngọc, lôi nàng tới trước mặt Dương Giản.
“Đại nhân, xin ngài tha cho ta!”
“Không được kêu.”
Hắn nhàn nhạt lên tiếng, bảo nàng im lặng.
“Cho ngươi cơ hội cuối cùng. Hôm nay ngươi đã thấy ta gϊếŧ người, cũng nghe ta giới thiệu mình là chỉ huy sứ Long Trảo Ty, Dương Giản. Vậy mà đến giờ vẫn không chịu nhìn ta lấy một cái sao?”
Chu Minh Ngọc kiên quyết nói: "Ta chưa từng thấy mặt đại nhân, cho dù có bị tra tấn, ta cũng tuyệt đối không khai ra ngài."
Dương Giản hỏi: "Nếu ta không phải là Dương Giản, lại có kẻ mượn danh ta để gán tội lên đầu hắn, khi đó ngươi là nhân chứng duy nhất, chẳng lẽ ngươi cam lòng nhìn hắn chết oan?"
Một câu này như cây gậy đập thẳng vào đầu Chu Minh Ngọc.
Gán họa.
Oan khuất.
Tim nàng trong khoảnh khắc đó bỗng lạnh đi một cách khó hiểu.
Phải, nhà họ Tạ của nàng trăm miệng máu oan, cả tộc phơi thây, chẳng phải đều do người nhà họ Dương gây ra đó sao?
Dương Giản hiện tại chính là kẻ thù của nàng.
Hôm nay hắn đùa cợt nàng, coi nàng chẳng khác nào trò hề, vậy mà còn dám hỏi nếu hắn chết, nàng lẽ nào lại nỡ trơ mắt nhìn?
Sự im lặng của nàng khiến lòng Dương Giản cũng dần trầm xuống.
10
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
