0 chữ
Chương 26
Chương 26
Chu Minh Ngọc thầm mắng hắn cả vạn lần trong lòng, đầu óc không ngừng tính toán đường lui.
Chúc Hàm Chi từ trước tới nay làm việc luôn cẩn trọng, đợi đến khi thấy nàng vẫn chưa trở về, lại không có ai từ chỗ của Đoan Vương quay về báo tin, nhất định sẽ nhận ra có điều bất thường.
Thế nhưng Chúc Hàm Chi có thật sự sẽ ra mặt tìm nàng không, trong lòng Chu Minh Ngọc cũng không dám chắc.
Huống hồ đợi tới lúc đó, nàng còn giữ được mạng không cũng khó nói.
Chu Minh Ngọc âm thầm cầu mong sẽ có người phát hiện rương gỗ bị đánh rơi bên đường. Nơi này đã ở bên ngoài chỗ ở của Đoan Vương, bị phát hiện cũng là chuyện hợp lẽ.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, nàng liền nghe Dương Giản phân phó: “Mang rương gỗ đằng kia vào đây.”
Chu Minh Ngọc nghe thấy có người lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Dương Mậu Võ đáng chết!
Đầu óc ngu xuẩn như thế, Dương Giản còn giữ hắn lại làm gì?
Mậu Võ nhanh chóng chạy đi mang rương gỗ trở vào. Dương Giản áp chế nàng đến sau bức tường, thân ảnh cả hai hoàn toàn bị che khuất bởi lùm cây và vách đá.
Dương Giản đẩy nàng một cái, Chu Minh Ngọc liền ngã nhào xuống đất.
Trong lòng lại thầm mắng hắn thêm một câu, nhưng may không đập đầu vào đá, dưới thân lại có thứ gì đó mềm mềm đỡ lấy.
Chu Minh Ngọc ngồi dậy nhìn xuống.
Trời ạ.
Còn tươi mới, vừa mới chết.
Nàng lập tức bật dậy, toan quay đầu chất vấn Dương Giản, nhưng vừa thoáng thấy vạt áo hắn, lại chợt nhớ ra thân phận và tính cách hiện tại của mình, vội vã quay mặt đi, cưỡng ép bản thân dời mắt.
Thế mà trong khoảnh khắc đó lại vô tình nhìn thấy toàn bộ thân thể của xác chết kia.
Tay chân gãy rời, khóe mắt và tai đều rỉ máu trông vô cùng đáng sợ, tám phần là bị Dương Giản tra tấn đến chết.
Có điều vết dao ở cổ lại gọn ghẽ dứt khoát, máu bắn xa tận ra ngoài, chắc chỉ một đao đã mất mạng.
Chu Minh Ngọc chỉ nhìn thôi cũng thấy lạnh sống lưng, trong lòng trào lên một cảm giác kỳ quái, song nhất thời lại không phân biệt được rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.
Nàng tự nhủ mình là một nữ tử yếu đuối thì nhất định phải sợ hãi, bèn “a” một tiếng rồi quay ngoắt sang hướng khác.
Dương Giản nhướng mày, có phải phản ứng chậm quá không?
Người bình thường chẳng phải vừa thấy đã hét lên rồi sao?
Hiện tại nếu hắn lật mặt nàng có phải hơi sớm?
Chu Minh Ngọc khẽ hắng giọng, dùng giọng nói run rẩy hỏi Dương Giản: “Đại nhân rốt cuộc muốn làm gì? Ta theo Chúc đương gia đến đây, người sai ta mang đồ đến cho quận chúa Thanh Hà, nếu thấy ta đi mãi chưa về nhất định sẽ đến tìm. Đại nhân thả ta đi đi, ta cam đoan một lời cũng không tiết lộ.”
Nàng lại định đem Nguyên Chi Quỳnh ra làm bia chắn.
Dương Giản nói: “Giờ thả ngươi, ngươi quay về cũng muộn rồi.”
Chu Minh Ngọc vội vàng nói: “Ta sẽ bảo là do mình đi nhầm đường nên mới đến trễ, tuyệt đối không tiết lộ gì về đại nhân.”
“Đi nhầm đường sao?”
Dương Giản cười khẽ: “Chỗ này là đường tắt, lại gần cổng chính. Ta thấy ngươi rành đường lắm mà.”
Nghe hắn cười mà lòng Chu Minh Ngọc lạnh buốt.
Diêm Vương mặt lạnh cái khỉ gì?
Ai đặt cho hắn cái ngoại hiệu không đúng này vậy?
Rõ ràng là ngoài cười trong không cười!
Chu Minh Ngọc vội vàng giải thích: “Đồ trong tay nặng quá, ta đi đường chính không nổi, thấy chỗ này có vẻ đi được nên mới thử xem sao.”
“Phải rồi, ngươi còn ôm theo một cái rương.”
Chúc Hàm Chi từ trước tới nay làm việc luôn cẩn trọng, đợi đến khi thấy nàng vẫn chưa trở về, lại không có ai từ chỗ của Đoan Vương quay về báo tin, nhất định sẽ nhận ra có điều bất thường.
Thế nhưng Chúc Hàm Chi có thật sự sẽ ra mặt tìm nàng không, trong lòng Chu Minh Ngọc cũng không dám chắc.
Huống hồ đợi tới lúc đó, nàng còn giữ được mạng không cũng khó nói.
Chu Minh Ngọc âm thầm cầu mong sẽ có người phát hiện rương gỗ bị đánh rơi bên đường. Nơi này đã ở bên ngoài chỗ ở của Đoan Vương, bị phát hiện cũng là chuyện hợp lẽ.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, nàng liền nghe Dương Giản phân phó: “Mang rương gỗ đằng kia vào đây.”
Chu Minh Ngọc nghe thấy có người lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Đầu óc ngu xuẩn như thế, Dương Giản còn giữ hắn lại làm gì?
Mậu Võ nhanh chóng chạy đi mang rương gỗ trở vào. Dương Giản áp chế nàng đến sau bức tường, thân ảnh cả hai hoàn toàn bị che khuất bởi lùm cây và vách đá.
Dương Giản đẩy nàng một cái, Chu Minh Ngọc liền ngã nhào xuống đất.
Trong lòng lại thầm mắng hắn thêm một câu, nhưng may không đập đầu vào đá, dưới thân lại có thứ gì đó mềm mềm đỡ lấy.
Chu Minh Ngọc ngồi dậy nhìn xuống.
Trời ạ.
Còn tươi mới, vừa mới chết.
Nàng lập tức bật dậy, toan quay đầu chất vấn Dương Giản, nhưng vừa thoáng thấy vạt áo hắn, lại chợt nhớ ra thân phận và tính cách hiện tại của mình, vội vã quay mặt đi, cưỡng ép bản thân dời mắt.
Thế mà trong khoảnh khắc đó lại vô tình nhìn thấy toàn bộ thân thể của xác chết kia.
Có điều vết dao ở cổ lại gọn ghẽ dứt khoát, máu bắn xa tận ra ngoài, chắc chỉ một đao đã mất mạng.
Chu Minh Ngọc chỉ nhìn thôi cũng thấy lạnh sống lưng, trong lòng trào lên một cảm giác kỳ quái, song nhất thời lại không phân biệt được rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.
Nàng tự nhủ mình là một nữ tử yếu đuối thì nhất định phải sợ hãi, bèn “a” một tiếng rồi quay ngoắt sang hướng khác.
Dương Giản nhướng mày, có phải phản ứng chậm quá không?
Người bình thường chẳng phải vừa thấy đã hét lên rồi sao?
Hiện tại nếu hắn lật mặt nàng có phải hơi sớm?
Chu Minh Ngọc khẽ hắng giọng, dùng giọng nói run rẩy hỏi Dương Giản: “Đại nhân rốt cuộc muốn làm gì? Ta theo Chúc đương gia đến đây, người sai ta mang đồ đến cho quận chúa Thanh Hà, nếu thấy ta đi mãi chưa về nhất định sẽ đến tìm. Đại nhân thả ta đi đi, ta cam đoan một lời cũng không tiết lộ.”
Dương Giản nói: “Giờ thả ngươi, ngươi quay về cũng muộn rồi.”
Chu Minh Ngọc vội vàng nói: “Ta sẽ bảo là do mình đi nhầm đường nên mới đến trễ, tuyệt đối không tiết lộ gì về đại nhân.”
“Đi nhầm đường sao?”
Dương Giản cười khẽ: “Chỗ này là đường tắt, lại gần cổng chính. Ta thấy ngươi rành đường lắm mà.”
Nghe hắn cười mà lòng Chu Minh Ngọc lạnh buốt.
Diêm Vương mặt lạnh cái khỉ gì?
Ai đặt cho hắn cái ngoại hiệu không đúng này vậy?
Rõ ràng là ngoài cười trong không cười!
Chu Minh Ngọc vội vàng giải thích: “Đồ trong tay nặng quá, ta đi đường chính không nổi, thấy chỗ này có vẻ đi được nên mới thử xem sao.”
“Phải rồi, ngươi còn ôm theo một cái rương.”
11
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
