0 chữ
Chương 34
Chương 34
Giờ thì tốt rồi, hệ thống thưởng hẳn cho cô cả đống băng vệ sinh, khỏi phải lo lắng nữa. Trong khi Tần Duyệt Ninh còn đang vui mừng vì phần thưởng của hệ thống thì ba cha con nhà họ Vương bên ngoài lại đang cuống đến mức vò đầu bứt tai.
Anh cả nhà họ Vương loay hoay cả buổi mà cánh cổng chẳng nhúc nhích chút nào.
“Cha, cánh cổng này chắc quá, kiểu này không cạy nổi đâu ạ.” Anh cả làm mãi không được, mặt mày rầu rĩ nói.
Anh hai lại chẳng tin, nghĩ bụng chắc tại ông anh ngốc nghếch nên mới không mở ra được.
“Anh để em thử xem sao!”
“Anh đây làm cả buổi còn không mở nổi, lẽ nào đầu óc chú mày lại thông minh hơn anh?” Anh cả bực bội nói.
“Anh không mở được không có nghĩa là em cũng không mở được.” Anh hai cứng đầu đáp.
“Hứ! Kể cả có khen cậu béo thì cũng đừng vội đắc ý thế chứ?”
“Anh nói vậy là ý gì? Anh coi thường em à?”
Thấy hai đứa con sắp sửa cãi nhau, ông Vương vội quát lên: “Im hết cho tôi! Giờ là lúc cãi nhau à? Nếu thằng hai muốn thử thì để nó thử đi. Biết đâu mèo mù lại vớ được cá rán, nó mở ra được thật thì sao!”
Nghe cha lên tiếng, anh cả cũng không tiện nói gì thêm, đứng sang một bên, khoanh tay đứng sau lưng ông Vương, tỏ vẻ chờ xem trò hay. Anh hai cười hớn hở cầm dụng cụ tiến lên, loay hoay một hồi…
Kết quả, cánh cổng vẫn chẳng hề lay chuyển. Anh cả lập tức cười lạnh:
“Em hai, cứ tưởng em giỏi lắm cơ đấy, hóa ra cũng chẳng khá hơn anh là bao!” Anh hai bị châm chọc mà cũng cạn lời, không dám nói lại.
Ông Vương nhìn cánh cổng sắt kiên cố, mặt đen như đít nồi. Ông trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Đã cạy không nổi thì đành leo tường mà vào thôi.”
Anh hai nhìn bức tường cao chót vót, ngập ngừng: “Cha, tường cao thế này, chúng ta có phải biết khinh công đâu, làm sao mà leo qua nổi.”
Anh cả cũng hơi chùn bước: "Cha, cao thế này, lỡ té xuống gãy chân thì sao ạ…”
Ông Vương trừng mắt nhìn hai đứa con như thể nhìn hai đứa ngốc:
“Đầu các cậu để trang trí à? Ai bảo các cậu leo tay không? Không biết đi kiếm cái thang à!”
Anh cả lập tức xung phong: “Cha, con đi kiếm thang ngay!”
“Con cũng đi! Kiếm được thang là trèo vào luôn!”
Ông Vương bất lực phẩy tay, đúng là hai đứa con ngốc đến phát chán. Ông đứng chờ trước cổng một lúc lâu mà vẫn chưa thấy hai đứa quay lại, bắt đầu nghi ngờ không biết chúng có bị ai bắt đi khi đang tìm thang không nữa.
Lại đợi thêm một lúc, ông Vương không chờ nổi nữa, đứng dậy định đi tìm. Tần Duyệt Ninh sau khi kiểm tra xong đống đồ hệ thống thưởng trong nhà chính, cẩn thận ra sân xem thử nhưng bên ngoài lúc này lại yên tĩnh lạ thường.
Chẳng lẽ mấy người đó cạy không được cửa nên bỏ cuộc rồi? Cô nín thở nghe thêm một lúc, xác nhận bên ngoài không còn ai, mới yên tâm quay lại phòng khách. Trời cũng đã muộn, cô tắt đèn trong phòng khách rồi lên lầu chuẩn bị ngủ.
Nửa đêm, Tần Duyệt Ninh đang mơ màng thì nghe thấy một tiếng “bụp” như tiếng vật nặng rơi xuống đất. Phòng cô nằm ở tầng hai, âm thanh phát ra từ sân nên truyền tới tai cô không còn rõ lắm. Nhưng tiếng động đó vẫn khiến cô tỉnh dậy. Nhớ lại trước khi ngủ đã nghe tiếng có người cạy cửa, cô lập tức bật dậy, nhẹ nhàng xuống lầu.
Lúc này trong sân, ông Vương và anh cả bị tiếng động dọa cho giật mình.
“Thằng hai, cậu không biết nhẹ tay một chút à? Lỡ làm con bé tỉnh dậy thì sao?”
Anh hai vừa ngã từ trên thang xuống, đau đến nhăn nhó. Không ngờ ông Vương chẳng hỏi han lấy một câu, còn quay ra trách mắng anh.
Anh hai thấy tủi thân vô cùng: “Cha, con đâu có cố ý, con ngã đau gần chết đây này…”
Ông Vương nghe vậy, nhìn gương mặt nhăn nhó của con trai, cũng thấy hơi xót. Nhưng chưa kịp nói gì, anh cả đã chen vào: “Thằng hai, ai bảo cậu vụng về làm gì. Nãy cha với anh xuống còn không sao, đến lượt cậu thì ngã lăn quay, trách ai được?”
Anh cả nhà họ Vương loay hoay cả buổi mà cánh cổng chẳng nhúc nhích chút nào.
“Cha, cánh cổng này chắc quá, kiểu này không cạy nổi đâu ạ.” Anh cả làm mãi không được, mặt mày rầu rĩ nói.
Anh hai lại chẳng tin, nghĩ bụng chắc tại ông anh ngốc nghếch nên mới không mở ra được.
“Anh để em thử xem sao!”
“Anh đây làm cả buổi còn không mở nổi, lẽ nào đầu óc chú mày lại thông minh hơn anh?” Anh cả bực bội nói.
“Anh không mở được không có nghĩa là em cũng không mở được.” Anh hai cứng đầu đáp.
“Hứ! Kể cả có khen cậu béo thì cũng đừng vội đắc ý thế chứ?”
Thấy hai đứa con sắp sửa cãi nhau, ông Vương vội quát lên: “Im hết cho tôi! Giờ là lúc cãi nhau à? Nếu thằng hai muốn thử thì để nó thử đi. Biết đâu mèo mù lại vớ được cá rán, nó mở ra được thật thì sao!”
Nghe cha lên tiếng, anh cả cũng không tiện nói gì thêm, đứng sang một bên, khoanh tay đứng sau lưng ông Vương, tỏ vẻ chờ xem trò hay. Anh hai cười hớn hở cầm dụng cụ tiến lên, loay hoay một hồi…
Kết quả, cánh cổng vẫn chẳng hề lay chuyển. Anh cả lập tức cười lạnh:
“Em hai, cứ tưởng em giỏi lắm cơ đấy, hóa ra cũng chẳng khá hơn anh là bao!” Anh hai bị châm chọc mà cũng cạn lời, không dám nói lại.
Ông Vương nhìn cánh cổng sắt kiên cố, mặt đen như đít nồi. Ông trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Đã cạy không nổi thì đành leo tường mà vào thôi.”
Anh cả cũng hơi chùn bước: "Cha, cao thế này, lỡ té xuống gãy chân thì sao ạ…”
Ông Vương trừng mắt nhìn hai đứa con như thể nhìn hai đứa ngốc:
“Đầu các cậu để trang trí à? Ai bảo các cậu leo tay không? Không biết đi kiếm cái thang à!”
Anh cả lập tức xung phong: “Cha, con đi kiếm thang ngay!”
“Con cũng đi! Kiếm được thang là trèo vào luôn!”
Ông Vương bất lực phẩy tay, đúng là hai đứa con ngốc đến phát chán. Ông đứng chờ trước cổng một lúc lâu mà vẫn chưa thấy hai đứa quay lại, bắt đầu nghi ngờ không biết chúng có bị ai bắt đi khi đang tìm thang không nữa.
Lại đợi thêm một lúc, ông Vương không chờ nổi nữa, đứng dậy định đi tìm. Tần Duyệt Ninh sau khi kiểm tra xong đống đồ hệ thống thưởng trong nhà chính, cẩn thận ra sân xem thử nhưng bên ngoài lúc này lại yên tĩnh lạ thường.
Nửa đêm, Tần Duyệt Ninh đang mơ màng thì nghe thấy một tiếng “bụp” như tiếng vật nặng rơi xuống đất. Phòng cô nằm ở tầng hai, âm thanh phát ra từ sân nên truyền tới tai cô không còn rõ lắm. Nhưng tiếng động đó vẫn khiến cô tỉnh dậy. Nhớ lại trước khi ngủ đã nghe tiếng có người cạy cửa, cô lập tức bật dậy, nhẹ nhàng xuống lầu.
Lúc này trong sân, ông Vương và anh cả bị tiếng động dọa cho giật mình.
“Thằng hai, cậu không biết nhẹ tay một chút à? Lỡ làm con bé tỉnh dậy thì sao?”
Anh hai vừa ngã từ trên thang xuống, đau đến nhăn nhó. Không ngờ ông Vương chẳng hỏi han lấy một câu, còn quay ra trách mắng anh.
Anh hai thấy tủi thân vô cùng: “Cha, con đâu có cố ý, con ngã đau gần chết đây này…”
Ông Vương nghe vậy, nhìn gương mặt nhăn nhó của con trai, cũng thấy hơi xót. Nhưng chưa kịp nói gì, anh cả đã chen vào: “Thằng hai, ai bảo cậu vụng về làm gì. Nãy cha với anh xuống còn không sao, đến lượt cậu thì ngã lăn quay, trách ai được?”
0
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
