TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35

Ông Vương nghe thấy cũng thấy có lý, vẻ mặt thương xót lập tức biến mất, nghiêm giọng nói: “Được rồi, thằng hai đứng dậy đi, đừng làm bộ như sắp chết nữa. Mau vào trong xem thử, cẩn thận đừng để đánh thức cái đứa sao chổi kia đấy.”

Vừa nghe cha nói vậy, anh hai nhà họ Vương cũng không dám chậm trễ thêm, đành nghiến răng chịu đau bò dậy khỏi mặt đất.

Chỉ là vừa mới đứng lên, phần xương cụt liền truyền đến một trận đau nhức dữ dội.

“Cha, không ổn rồi, chắc chắn xương cụt của con bị gãy mất rồi, đau chịu không nổi.” Anh hai nhà họ Vương nhăn mặt nhăn mày, vẻ mặt đầy đau đớn.

“Con nói xem sao mà vô dụng thế hả? Mới ngã một cú đã gãy xương rồi à?” Ông Vương tức giận nói, như thể hận không thể rèn sắt thành thép.

Anh cả lập tức chen vào mắng theo: “Thằng hai, bình thường ở nhà lười nhác không nói làm gì, bây giờ là lúc nào rồi mà còn giở mấy trò lắt léo, mày muốn hại chết cả nhà đúng không? Mày có biết nếu bị người ta phát hiện thì cả lũ sẽ bị tóm lại hết không?”

Anh hai vốn đã đau muốn chết, nghe anh cả vu oan như vậy, lửa giận bùng lên tức thì.

“Anh cả, anh nói vậy là có ý gì? Em nói rồi là xương cụt em bị gãy, giờ nhúc nhích cũng không được, nếu lúc nãy anh chịu đỡ em một chút thì em có ngã ra nông nỗi này không?”

“Thằng hai, ý mày là sao? Bản thân vô dụng lại còn có mặt mũi đổ lỗi cho người khác à? Mày đúng là chẳng khác nào mấy mụ đàn bà chanh chua, suốt ngày lý sự cùn.”

“Ai là đàn bà chanh chua hả?” Anh hai mặc kệ cơn đau nơi xương cụt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh cả.

“Ai lý sự cùn thì chính là đàn bà chanh chua.”

“Anh dám nói lại lần nữa xem!”

Hai anh em sắp sửa cãi nhau ầm lên thì ông Vương tức đến nỗi trán giật giật liên hồi.

“Câm hết cho tao! Bây giờ là lúc chia rẽ nội bộ à? Quên mất đang làm gì rồi hả?” Ông thật không hiểu nổi sao mình lại sinh ra hai đứa ngu thế này, không nhìn xem đây là lúc nào rồi mà còn cãi nhau? Ở nhà đã như gà chọi suốt ngày rồi, ra ngoài làm chuyện lớn cũng vẫn cãi, đúng là chẳng được chút khôn ngoan nào từ ông ta.

Vừa nghe ông Vương quát, anh cả và anh hai lập tức ngậm miệng.

Ông Vương liếc nhìn anh hai vẫn đang ngồi dưới đất, thấy vẻ mặt đau đớn thật sự không giống giả vờ, bảo: “Thằng hai, mày cứ nghỉ ở đây một lát, lát nữa cố mà dậy mở cổng viện chờ sẵn.”

Sau đó ông quay sang dặn anh cả: “Thằng cả, lát nữa theo tao vào trong, mình tìm thử ở tầng dưới xem sao, tốt nhất là tìm được lối vào mật thất. Nếu tìm không ra thì cố mà gom hết mấy thứ đáng giá dưới đó, nhớ là phải cẩn thận, đừng để đánh thức người ta.”

“Cha, chẳng phải em rể chỉ bảo mình đến tìm lối vào mật thất nhà họ Tần thôi sao? Nếu mình gom đồ quý trong này đi mà có chuyện gì thì sao?”

Ông Vương trừng mắt lườm anh cả một cái, hậm hực nói: “Chuyện gì được chứ? Cho dù tìm ra mật thất, cuối cùng chẳng phải nó cũng sẽ bảo mình khiêng đồ à? Giờ gom trước ít đồ đáng giá mang về thì sao nào? Chẳng lẽ tụi mình đến một chuyến lại về tay không à?”

Anh cả thấy cha nói cũng có lý nên không nói gì thêm. Hai cha con không nói nữa, bắt đầu đi chậm rãi vào trong căn nhà cũ. Chỉ là họ không ngờ, bên trong lại còn một cánh cửa sắt y hệt cổng viện, lúc này đang đóng kín mít.

Hai cha con đứng trước cửa sắt, nhất thời im lặng. Đúng là nhà giàu có khác, cửa sắt xịn như thế mà lắp hết lớp này đến lớp khác, cứ như không tốn tiền vậy.

“Cha, giờ làm sao đây?” Lúc nãy cái cổng viện kia họ loay hoay mãi cũng không mở được, cuối cùng phải mượn thang trèo tường vào.

“Chẳng lẽ giờ phải trèo cửa sổ nữa à?” Anh cả nói rồi liếc quanh các ô cửa, không ngoài dự đoán tất cả đều đóng chặt, chỉ trừ một cái cửa sổ nhỏ ở tầng hai phía tây nhưng cửa sổ đó còn cao hơn bức tường viện ban nãy nhiều, nếu như mà bị ngã như thằng hai thì dù không chết cũng toi nửa cái mạng.

0

0

6 ngày trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.