0 chữ
Chương 33
Chương 33
Lý do trước đây chưa dám làm vậy là vì vẫn còn dì Vương và quản gia Lý ở đây, lỡ một ngày nào đó quản gia vào kho mà phát hiện đống thùng đột nhiên biến mất thì cô chẳng biết phải giải thích sao. Giờ thì họ đã rời đi, cô không còn e ngại gì nữa.
Tần Duyệt Ninh lấy chìa khóa, mở cửa kho. Bên trong là một không gian rộng gần trăm mét vuông, chất đầy những thùng đen khít kín. Tuy chưa mở ra xem nhưng cô biết trong đó đều là đồ quý giá.
Cô bật đèn lên rồi lần lượt mở từng thùng ra kiểm tra. Không phải vì không tin quản gia Lý, mà là chuyện liên quan đến tài sản nhà họ Tần, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Vừa mở ra nhưng món đồ quý giá lập tức đập vào mắt cô.
Cổ vật, tranh thư pháp, vàng bạc châu báu, ngọc ngà, sâm núi, linh chi và nhiều loại dược liệu quý hiếm tổng cộng hơn trăm thùng. Cô thu toàn bộ vào tầng hai căn biệt thự trong không gian hệ thống. Cộng thêm số thùng từng thu ở mật thất, giờ tầng hai đã chất gần ba trăm thùng bảo vật.
Xử lý xong kho, cô vừa định lên lầu thì điện thoại trong phòng khách vang lên. Tần Duyệt Ninh thắc mắc muộn thế này rồi, ai còn gọi chứ?
“Alo? Xin chào, bạn tìm ai vậy?” Giọng nói mềm mại của cô truyền qua ống nghe, rơi vào tai Cố Lạc Trần.
Không hiểu sao, tai anh khẽ đỏ lên. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Là anh, Cố Lạc Trần đây.”
Nghe thấy giọng anh, Tần Duyệt Ninh không khỏi ngạc nhiên. Nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì, tim cô bỗng thắt lại. Cô hơi căng thẳng hỏi: “Anh gọi em có chuyện gì sao?”
“Không có gì đâu, chỉ là muốn báo cho em biết một tiếng báo cáo kết hôn của chúng ta đã được phê duyệt rồi. Khi em đến nhớ làm giấy chứng nhận theo quân nhân ở ủy ban khu phố nhé.” Cố Lạc Trần dặn dò.
Nghe anh nói vậy, Tần Duyệt Ninh vừa bất ngờ, vừa nhẹ cả người.
“Vâng, em biết rồi. Xử lý xong việc bên này, em sẽ qua tìm anh.” Cô nhỏ giọng đáp.
“Ừ, trước khi đến nhớ gọi cho anh một tiếng để anh ra đón.” Sau đó, Cố Lạc Trần dặn dò thêm vài điều cần chú ý khi đi đường, rồi mới luyến tiếc gác máy.
Tắt máy rồi mà Tần Duyệt Ninh vẫn chưa dám tin báo cáo kết hôn lại được duyệt nhanh đến vậy. Điều cô không biết là lý do mọi việc được phê duyệt nhanh chóng, hoàn toàn là nhờ Cố Lạc Trần liên tục thúc giục.
Cô ngồi thừ trên sofa trong phòng khách, chẳng biết đang nhìn vào đâu. Mãi sau, cô mới đứng dậy định lên phòng ngủ. Nhưng đúng lúc ấy, cô như nghe thấy một âm thanh rất nhỏ. Tiếng đó cực kỳ khẽ nếu không phải cô từng uống nước suối linh tuyền khiến mọi giác quan nhạy bén hơn nhiều, e là cô đã chẳng nghe ra.
Cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng khách, đi về phía sân ngoài. Gần đến cổng, cô lại nghe thấy tiếng động phát ra từ bên ngoài. Đứng trong sân nghe một lúc, cuối cùng cô có thể khẳng định là gã cha cặn bã kia ra tay rồi. Chỉ không biết hắn tìm đâu ra đám vô dụng này, lại muốn phá cổng từ bên ngoài đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Tần Duyệt Ninh thảnh thơi đứng trong sân nghe tiếng lục lọi bên ngoài, bỗng trong đầu vang lên âm thanh điện tử của hệ thống.
[Ký chủ, hôm nay cô vẫn chưa điểm danh đấy! Có muốn điểm danh ngay bây giờ không?]
Tần Duyệt Ninh lập tức bị thu hút sự chú ý. Lúc này cô mới nhớ ra hôm nay bận quá, quên mất việc điểm danh rồi.
“Điểm danh.” Cô dùng ý niệm trao đổi với hệ thống.
[Đinh, điểm danh thành công. Chúc mừng ký chủ nhận được: một lá bùa xui xẻo, một thùng băng vệ sinh, một thùng mì ăn liền.]
Nghe hệ thống thông báo phần thưởng, Tần Duyệt Ninh lập tức mừng như điên. Phần thưởng lần này đúng ngay chỗ cô đang cần, vừa hay cô còn đang đau đầu vì sắp tới kỳ.
Thời điểm này băng vệ sinh vẫn khá hiếm, chỉ có cửa hàng Hữu Nghị mới bán. Trước giờ Tần Duyệt Ninh đều mua ở đó nhưng nếu nhà họ Tần bị thanh tra, cô sẽ không dễ dàng có được phiếu ngoại tệ như trước nữa.
Tần Duyệt Ninh lấy chìa khóa, mở cửa kho. Bên trong là một không gian rộng gần trăm mét vuông, chất đầy những thùng đen khít kín. Tuy chưa mở ra xem nhưng cô biết trong đó đều là đồ quý giá.
Cô bật đèn lên rồi lần lượt mở từng thùng ra kiểm tra. Không phải vì không tin quản gia Lý, mà là chuyện liên quan đến tài sản nhà họ Tần, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Vừa mở ra nhưng món đồ quý giá lập tức đập vào mắt cô.
Cổ vật, tranh thư pháp, vàng bạc châu báu, ngọc ngà, sâm núi, linh chi và nhiều loại dược liệu quý hiếm tổng cộng hơn trăm thùng. Cô thu toàn bộ vào tầng hai căn biệt thự trong không gian hệ thống. Cộng thêm số thùng từng thu ở mật thất, giờ tầng hai đã chất gần ba trăm thùng bảo vật.
“Alo? Xin chào, bạn tìm ai vậy?” Giọng nói mềm mại của cô truyền qua ống nghe, rơi vào tai Cố Lạc Trần.
Không hiểu sao, tai anh khẽ đỏ lên. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Là anh, Cố Lạc Trần đây.”
Nghe thấy giọng anh, Tần Duyệt Ninh không khỏi ngạc nhiên. Nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì, tim cô bỗng thắt lại. Cô hơi căng thẳng hỏi: “Anh gọi em có chuyện gì sao?”
“Không có gì đâu, chỉ là muốn báo cho em biết một tiếng báo cáo kết hôn của chúng ta đã được phê duyệt rồi. Khi em đến nhớ làm giấy chứng nhận theo quân nhân ở ủy ban khu phố nhé.” Cố Lạc Trần dặn dò.
Nghe anh nói vậy, Tần Duyệt Ninh vừa bất ngờ, vừa nhẹ cả người.
“Ừ, trước khi đến nhớ gọi cho anh một tiếng để anh ra đón.” Sau đó, Cố Lạc Trần dặn dò thêm vài điều cần chú ý khi đi đường, rồi mới luyến tiếc gác máy.
Tắt máy rồi mà Tần Duyệt Ninh vẫn chưa dám tin báo cáo kết hôn lại được duyệt nhanh đến vậy. Điều cô không biết là lý do mọi việc được phê duyệt nhanh chóng, hoàn toàn là nhờ Cố Lạc Trần liên tục thúc giục.
Cô ngồi thừ trên sofa trong phòng khách, chẳng biết đang nhìn vào đâu. Mãi sau, cô mới đứng dậy định lên phòng ngủ. Nhưng đúng lúc ấy, cô như nghe thấy một âm thanh rất nhỏ. Tiếng đó cực kỳ khẽ nếu không phải cô từng uống nước suối linh tuyền khiến mọi giác quan nhạy bén hơn nhiều, e là cô đã chẳng nghe ra.
Cô lặng lẽ bước ra khỏi phòng khách, đi về phía sân ngoài. Gần đến cổng, cô lại nghe thấy tiếng động phát ra từ bên ngoài. Đứng trong sân nghe một lúc, cuối cùng cô có thể khẳng định là gã cha cặn bã kia ra tay rồi. Chỉ không biết hắn tìm đâu ra đám vô dụng này, lại muốn phá cổng từ bên ngoài đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
[Ký chủ, hôm nay cô vẫn chưa điểm danh đấy! Có muốn điểm danh ngay bây giờ không?]
Tần Duyệt Ninh lập tức bị thu hút sự chú ý. Lúc này cô mới nhớ ra hôm nay bận quá, quên mất việc điểm danh rồi.
“Điểm danh.” Cô dùng ý niệm trao đổi với hệ thống.
[Đinh, điểm danh thành công. Chúc mừng ký chủ nhận được: một lá bùa xui xẻo, một thùng băng vệ sinh, một thùng mì ăn liền.]
Nghe hệ thống thông báo phần thưởng, Tần Duyệt Ninh lập tức mừng như điên. Phần thưởng lần này đúng ngay chỗ cô đang cần, vừa hay cô còn đang đau đầu vì sắp tới kỳ.
Thời điểm này băng vệ sinh vẫn khá hiếm, chỉ có cửa hàng Hữu Nghị mới bán. Trước giờ Tần Duyệt Ninh đều mua ở đó nhưng nếu nhà họ Tần bị thanh tra, cô sẽ không dễ dàng có được phiếu ngoại tệ như trước nữa.
0
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
