0 chữ
Chương 32
Chương 32
Một lúc sau, Tần Duyệt Ninh mới nhẹ nhàng gật đầu.
Khi tàu rời khỏi sân ga hoàn toàn, dì Vương mới quay đầu nhìn chiếc túi vải trong tay. Bên trong là đồ ăn mà tiểu thư chuẩn bị cho bà, cô ấy thật chu đáo. Nếu có thể mãi mãi ở bên cô ấy thì tốt biết bao!
Thầm thở dài một tiếng, dì Vương định đặt tạm túi vải lên bàn nhỏ bên cạnh. Nhưng ngay sau đó, bà như chạm phải vật gì đó. Để xác nhận suy đoán, bà cẩn thận mở túi vải ra, thứ đập vào mắt đầu tiên là một hộp cơm. Hộp được đậy kín nhưng vẫn thoang thoảng mùi trứng chiên thơm phức bay ra từ bên trong.
Chưa cần nếm thử, bà cũng biết trứng chiên này chắc chắn rất ngon, vì đây là món tiểu thư tự tay làm cho bà. Bà đưa tay lấy hộp cơm ra, rồi nhân lúc ấy nhìn vào trong túi. Chỉ là khi thấy rõ bên trong, mắt bà lập tức trợn tròn. Chỉ thấy dưới đáy túi vải là một xấp tiền dày cộp, được xếp gọn gàng giống như một hộp cơm thứ hai vậy.
Cũng vì thế mà khi nhận túi từ tay Tần Duyệt Ninh, bà không nghi ngờ gì, chỉ nghĩ là cô chuẩn bị hai hộp cơm đầy ắp. Nhìn cả xấp tiền lớn bị tiểu thư tùy tiện đặt trong chiếc túi vải bình thường, tim dì Vương đập thình thịch.
Trước đó tiểu thư từng nói muốn cho bà thêm tiền mang về quê nhưng bà đã từ chối. Bà cứ tưởng cô đã bỏ ý định, không ngờ lại lặng lẽ giấu tiền trong túi vải như vậy. Giờ tàu đã chạy rồi, dù có phát hiện ra cũng không thể trả lại được nữa. Bà nhìn quanh, thấy những người nãy giờ còn nhìn chăm chăm vào chiếc túi của bà, sau khi thấy bà lấy hộp cơm ra thì đều quay đi hết.
Trái tim căng thẳng của bà cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút, dì Vương giữ vẻ mặt bình tĩnh, đặt chiếc túi vải vào sát phía trong chỗ ngồi, sau đó mới thong thả mở hộp cơm ra.
Ngay khi hộp cơm được mở, hương thơm trứng chiên lập tức lan tỏa khắp toa tàu, khiến không ít người phải nuốt nước bọt, dì Vương làm như không thấy gì, từ tốn ăn hết miếng trứng chiên trong hộp cơm, sau đó lại bình thản cất lại hộp vào túi vải.
Còn về hành động của bà trên tàu, Tần Duyệt Ninh hoàn toàn không hay biết. Sau khi về đến nhà cũ, cô liền đề cập với quản gia Lý chuyện muốn sắm thêm ít đồ đạc cho căn nhà nhỏ đứng tên ông.
“Tiểu thư, tôi sống một mình trong căn viện đó, đâu cần phải sắm sửa đồ đạc gì đâu!” Quản gia Lý vội vàng từ chối. Nhưng Tần Duyệt Ninh lại vô cùng kiên quyết. Cuối cùng, quản gia Lý không còn cách nào khác, đành thuận theo ý cô.
Tần Duyệt Ninh đến căn viện đứng tên quản gia Lý trước. Vì lâu ngày không có ai ở nên nơi này trông khá hoang tàn. Cô lập tức thuê người đến dọn dẹp sạch sẽ, sau đó vào trong xem qua bố cục các phòng.
Rồi cô lại đến trung tâm thương mại mua một loạt đồ gia dụng và nhu yếu phẩm. Cuối cùng, cô chất đầy trong viện nào là gạo, dầu ăn, rau củ, trứng gà. Tần Duyệt Ninh mất trọn một ngày để thu dọn xong xuôi, sau đó quản gia Lý chính thức chuyển đến sống trong viện.
Chỉ là, nghĩ đến việc bên nhà cũ giờ chỉ còn mình Tần Duyệt Ninh ở lại, quản gia Lý thấy không yên tâm, nên nói: “Tiểu thư Ninh Ninh, hay là để khi cô đi rồi tôi hãy dọn qua bên đó nhé!”
“Ông Lý, chắc chẳng bao lâu nữa phía trên sẽ bắt đầu thanh tra nhà họ Tần. Cháu không muốn vì nhà họ Tần mà liên lụy đến ông, nên bây giờ rời khỏi là tốt nhất.” Tần Duyệt Ninh nghiêm túc nói.
Còn một lý do quan trọng hơn nếu không có quản gia Lý ở nhà cũ, khi Tần Hạo Dương ra tay với cô, cô sẽ càng dễ xử lý hắn hơn. Dù cô không biết hắn sẽ hành động lúc nào nhưng dựa vào tính cách Tần Hạo Dương, chắc chắn hắn sẽ không chịu buông tha cho cô.
Tối đó, Tần Duyệt Ninh trở về nhà cũ, làm chút đồ ăn đơn giản rồi chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Khi đi ngang qua kho ở tầng một, cô chợt nhớ đến số tài sản nhà họ Tần mà quản gia Lý đã chuyển về trước đó hiện vẫn đang cất trong kho. Giờ trong nhà chỉ còn lại mình cô, vậy nên có thể thu hết số tài sản đó vào không gian hệ thống.
Khi tàu rời khỏi sân ga hoàn toàn, dì Vương mới quay đầu nhìn chiếc túi vải trong tay. Bên trong là đồ ăn mà tiểu thư chuẩn bị cho bà, cô ấy thật chu đáo. Nếu có thể mãi mãi ở bên cô ấy thì tốt biết bao!
Thầm thở dài một tiếng, dì Vương định đặt tạm túi vải lên bàn nhỏ bên cạnh. Nhưng ngay sau đó, bà như chạm phải vật gì đó. Để xác nhận suy đoán, bà cẩn thận mở túi vải ra, thứ đập vào mắt đầu tiên là một hộp cơm. Hộp được đậy kín nhưng vẫn thoang thoảng mùi trứng chiên thơm phức bay ra từ bên trong.
Chưa cần nếm thử, bà cũng biết trứng chiên này chắc chắn rất ngon, vì đây là món tiểu thư tự tay làm cho bà. Bà đưa tay lấy hộp cơm ra, rồi nhân lúc ấy nhìn vào trong túi. Chỉ là khi thấy rõ bên trong, mắt bà lập tức trợn tròn. Chỉ thấy dưới đáy túi vải là một xấp tiền dày cộp, được xếp gọn gàng giống như một hộp cơm thứ hai vậy.
Trước đó tiểu thư từng nói muốn cho bà thêm tiền mang về quê nhưng bà đã từ chối. Bà cứ tưởng cô đã bỏ ý định, không ngờ lại lặng lẽ giấu tiền trong túi vải như vậy. Giờ tàu đã chạy rồi, dù có phát hiện ra cũng không thể trả lại được nữa. Bà nhìn quanh, thấy những người nãy giờ còn nhìn chăm chăm vào chiếc túi của bà, sau khi thấy bà lấy hộp cơm ra thì đều quay đi hết.
Trái tim căng thẳng của bà cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút, dì Vương giữ vẻ mặt bình tĩnh, đặt chiếc túi vải vào sát phía trong chỗ ngồi, sau đó mới thong thả mở hộp cơm ra.
Còn về hành động của bà trên tàu, Tần Duyệt Ninh hoàn toàn không hay biết. Sau khi về đến nhà cũ, cô liền đề cập với quản gia Lý chuyện muốn sắm thêm ít đồ đạc cho căn nhà nhỏ đứng tên ông.
“Tiểu thư, tôi sống một mình trong căn viện đó, đâu cần phải sắm sửa đồ đạc gì đâu!” Quản gia Lý vội vàng từ chối. Nhưng Tần Duyệt Ninh lại vô cùng kiên quyết. Cuối cùng, quản gia Lý không còn cách nào khác, đành thuận theo ý cô.
Tần Duyệt Ninh đến căn viện đứng tên quản gia Lý trước. Vì lâu ngày không có ai ở nên nơi này trông khá hoang tàn. Cô lập tức thuê người đến dọn dẹp sạch sẽ, sau đó vào trong xem qua bố cục các phòng.
Chỉ là, nghĩ đến việc bên nhà cũ giờ chỉ còn mình Tần Duyệt Ninh ở lại, quản gia Lý thấy không yên tâm, nên nói: “Tiểu thư Ninh Ninh, hay là để khi cô đi rồi tôi hãy dọn qua bên đó nhé!”
“Ông Lý, chắc chẳng bao lâu nữa phía trên sẽ bắt đầu thanh tra nhà họ Tần. Cháu không muốn vì nhà họ Tần mà liên lụy đến ông, nên bây giờ rời khỏi là tốt nhất.” Tần Duyệt Ninh nghiêm túc nói.
Còn một lý do quan trọng hơn nếu không có quản gia Lý ở nhà cũ, khi Tần Hạo Dương ra tay với cô, cô sẽ càng dễ xử lý hắn hơn. Dù cô không biết hắn sẽ hành động lúc nào nhưng dựa vào tính cách Tần Hạo Dương, chắc chắn hắn sẽ không chịu buông tha cho cô.
Tối đó, Tần Duyệt Ninh trở về nhà cũ, làm chút đồ ăn đơn giản rồi chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Khi đi ngang qua kho ở tầng một, cô chợt nhớ đến số tài sản nhà họ Tần mà quản gia Lý đã chuyển về trước đó hiện vẫn đang cất trong kho. Giờ trong nhà chỉ còn lại mình cô, vậy nên có thể thu hết số tài sản đó vào không gian hệ thống.
0
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
