0 chữ
Chương 27
Chương 27
Cái này gọi là... đe dọa sao?
Chắc là có rồi đó.
Nhưng... kiểu đe dọa gì kỳ lạ vậy, cậu có thể tự ra ngoài kiếm thịt mà.
Cậu đâu cần người khác nuôi, cậu là một tang thi có thể tự nuôi sống bản thân.
Thậm chí còn có thể nuôi thêm cả một người sống như Lục Sâm ấy chứ.
Để chứng minh mình hoàn toàn không phụ thuộc vào ai, Lăng Cửu Cửu đứng dậy đi vào bếp, xách cần câu rồi thẳng tiến ra ngoài.
Cứ thế, cậu ngồi bên sông cả buổi sáng, may mắn thật sự câu được hai con cá.
Chủ yếu là... cá tình nguyện cắn câu.
Lục Sâm đúng là bó tay với cậu nhóc này, cho nên đành phải nghĩ cách khác.
Khi Lăng Cửu Cửu xách hai con cá về, Lục Sâm cũng đã nghĩ ra một cách vừa khiến cậu chịu ăn, vừa không để ai nghi ngờ.
Anh cắt cá ra làm sashimi, món ăn ai cũng biết.
Những miếng cá được thái mỏng đều, xếp trên đĩa trông như một đóa hoa đang nở, nhìn cũng khá đẹp mắt.
Lăng Cửu Cửu thấy lạ mắt, ngắm ngắm rồi chẳng nỡ ăn luôn.
Lục Sâm đưa cho cậu một chén nước tương nhỏ: “Chấm cái này ăn sẽ ngon hơn.”
Lăng Cửu Cửu ngắm nghía một hồi lâu, nhìn đến chảy cả nước miếng mới chịu động đũa.
Cậu gắp miếng phi-lê cá ở giữa đĩa, liếc nhìn thứ chất lỏng đen sì bên cạnh, nhíu nhíu mày rồi không chấm mà ăn luôn.
Miếng cá mỏng nhẹ vào miệng, Lăng Cửu Cửu nhai kỹ một lúc, nhận ra hương vị hình như còn ngon hơn bình thường một chút.
Điều tuyệt nhất là mấy miếng cá này không hề có xương, không bị đâm vào lưỡi.
Lục Sâm ngồi bên, thấy cậu ăn ngon lành thì cũng yên tâm phần nào.
Ít ra sau này nếu có gặp người khác, nhóc con cũng có thể hòa nhập tốt, không bị người ta đuổi gϊếŧ ngay từ đầu.
Có điều, trước mắt thì... đôi mắt của cậu rõ ràng rất khác người thường.
Thực ra nếu không nhìn vào mắt, ngay cả anh cũng khó mà phân biệt được Lăng Cửu Cửu với người bình thường.
Xem ra ngày mai phải ra ngoài một chuyến, tìm xem có loại kính áp tròng màu nào che được đôi mắt ấy không.
Tuy nhiên, chuyện kính áp tròng không cần gấp, có thể đợi đến khi họ bắt buộc phải rời khỏi nơi này thì vừa đi vừa tìm.
Lý do anh cần ra ngoài ngày mai là vì có một chuyện phải xác nhận.
Ở đây không thấy bóng dáng tang thi nào, anh không rõ dị năng của mình rốt cuộc có phải là hấp thụ tinh hạch hay không.
Nếu đúng là vậy, vậy thì loại tinh hạch anh hấp thụ sẽ chuyển hóa thành năng lực gì?
Quá nhiều điều chưa rõ, anh cần làm rõ tất cả để chuẩn bị cho việc sinh tồn sau này.
Bởi vì trong tận thế, tang thi không phải thứ đáng sợ nhất mà những con thú dị biến và những người thức tỉnh đã đánh mất nhân tính mới là mối hiểm họa thật sự.
Lục Sâm ăn nốt hai cái đầu cá và đuôi cá còn lại, rồi vào bếp mài dao.
Hôm sau, Lăng Cửu Cửu tỉnh dậy thì phát hiện người đang nằm cạnh mình là Lục Sâm đã biến mất.
Cậu đoán chắc anh lại đi săn rồi nên cũng không để tâm.
Nhưng đợi mãi đến trưa vẫn không thấy bóng dáng Lục Sâm đâu, cuối cùng cậu bắt đầu lo lắng.
Cậu sợ Lục Sâm lại như lần trước, ngất xỉu ở đâu đó.
Thân thể con người thật mong manh, va nhẹ chút cũng đau cả buổi, chảy máu cái là dễ chết, chẳng bền chắc gì như tang thi.
Chắc là có rồi đó.
Nhưng... kiểu đe dọa gì kỳ lạ vậy, cậu có thể tự ra ngoài kiếm thịt mà.
Cậu đâu cần người khác nuôi, cậu là một tang thi có thể tự nuôi sống bản thân.
Thậm chí còn có thể nuôi thêm cả một người sống như Lục Sâm ấy chứ.
Để chứng minh mình hoàn toàn không phụ thuộc vào ai, Lăng Cửu Cửu đứng dậy đi vào bếp, xách cần câu rồi thẳng tiến ra ngoài.
Cứ thế, cậu ngồi bên sông cả buổi sáng, may mắn thật sự câu được hai con cá.
Chủ yếu là... cá tình nguyện cắn câu.
Lục Sâm đúng là bó tay với cậu nhóc này, cho nên đành phải nghĩ cách khác.
Khi Lăng Cửu Cửu xách hai con cá về, Lục Sâm cũng đã nghĩ ra một cách vừa khiến cậu chịu ăn, vừa không để ai nghi ngờ.
Anh cắt cá ra làm sashimi, món ăn ai cũng biết.
Những miếng cá được thái mỏng đều, xếp trên đĩa trông như một đóa hoa đang nở, nhìn cũng khá đẹp mắt.
Lục Sâm đưa cho cậu một chén nước tương nhỏ: “Chấm cái này ăn sẽ ngon hơn.”
Lăng Cửu Cửu ngắm nghía một hồi lâu, nhìn đến chảy cả nước miếng mới chịu động đũa.
Cậu gắp miếng phi-lê cá ở giữa đĩa, liếc nhìn thứ chất lỏng đen sì bên cạnh, nhíu nhíu mày rồi không chấm mà ăn luôn.
Miếng cá mỏng nhẹ vào miệng, Lăng Cửu Cửu nhai kỹ một lúc, nhận ra hương vị hình như còn ngon hơn bình thường một chút.
Điều tuyệt nhất là mấy miếng cá này không hề có xương, không bị đâm vào lưỡi.
Lục Sâm ngồi bên, thấy cậu ăn ngon lành thì cũng yên tâm phần nào.
Ít ra sau này nếu có gặp người khác, nhóc con cũng có thể hòa nhập tốt, không bị người ta đuổi gϊếŧ ngay từ đầu.
Có điều, trước mắt thì... đôi mắt của cậu rõ ràng rất khác người thường.
Xem ra ngày mai phải ra ngoài một chuyến, tìm xem có loại kính áp tròng màu nào che được đôi mắt ấy không.
Tuy nhiên, chuyện kính áp tròng không cần gấp, có thể đợi đến khi họ bắt buộc phải rời khỏi nơi này thì vừa đi vừa tìm.
Lý do anh cần ra ngoài ngày mai là vì có một chuyện phải xác nhận.
Ở đây không thấy bóng dáng tang thi nào, anh không rõ dị năng của mình rốt cuộc có phải là hấp thụ tinh hạch hay không.
Nếu đúng là vậy, vậy thì loại tinh hạch anh hấp thụ sẽ chuyển hóa thành năng lực gì?
Quá nhiều điều chưa rõ, anh cần làm rõ tất cả để chuẩn bị cho việc sinh tồn sau này.
Bởi vì trong tận thế, tang thi không phải thứ đáng sợ nhất mà những con thú dị biến và những người thức tỉnh đã đánh mất nhân tính mới là mối hiểm họa thật sự.
Hôm sau, Lăng Cửu Cửu tỉnh dậy thì phát hiện người đang nằm cạnh mình là Lục Sâm đã biến mất.
Cậu đoán chắc anh lại đi săn rồi nên cũng không để tâm.
Nhưng đợi mãi đến trưa vẫn không thấy bóng dáng Lục Sâm đâu, cuối cùng cậu bắt đầu lo lắng.
Cậu sợ Lục Sâm lại như lần trước, ngất xỉu ở đâu đó.
Thân thể con người thật mong manh, va nhẹ chút cũng đau cả buổi, chảy máu cái là dễ chết, chẳng bền chắc gì như tang thi.
14
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
